"Muội nghĩ thử xem, ai là người đã chữa khỏi bệnh yêu đến mất não của muội?"
Ta đã hết lòng giúp các nàng giữ gìn cuộc sống phú quý, vậy mà giờ lại quay ra mắng ta?
Kẻ sĩ thà c.h.ế.t chứ không chịu nhục. Ta không cản họ nữa, chỉ vung tay nói: "Muốn đi thì đi đi! Nhưng ta nói trước, bây giờ các muội rời đi, sau này đừng có hối hận!"
Lão thất và lão bát nhìn nhau, thở dài một tiếng.
"Tỷ tỷ, bảo trọng!"
Dứt lời, hai người họ liền rời đi.
Dẫu vậy, lão thất vẫn còn chút lưu luyến, vừa chạy vừa quay lại hét lớn: "Lý Thuý Hoa, tỷ tỉnh táo lại đi!"
Ta đáp trả: "Ta rất tỉnh táo!"
Ta ôm chặt hộp trang điểm, chạy đến chỗ Khương Hằng, người đang bận rộn chỉ huy hộ vệ cất giấu tài sản.
"Phu quân, thiếp tới đây!"
Nghe thấy tiếng ta, Khương Hằng rõ ràng sững lại, sau đó quay đầu nhìn ta với vẻ không thể tin nổi.
"Lý Thuý Hoa, sao nàng còn ở đây?"
Ta ngây ngô hỏi lại: "Thiếp là thê tử của chàng, không ở bên chàng thì còn ở đâu?"
Khương Hằng thích diễn, ta thì có thừa kiên nhẫn để theo hắn diễn.
Dường như không ngờ ta lại "sâu đậm" như thế, trong ánh mắt hắn hiện lên sự rung động mãnh liệt.
Quan sai tràn vào, đám hộ vệ lập tức bao quanh bảo vệ ta và Khương Hằng.
"Phu quân, thiếp sợ quá…" Ta tựa vào n.g.ự.c hắn, giọng nói đầy yếu ớt.
Cả người Khương Hằng cứng đờ, nhưng rất nhanh, hắn dùng tay trái ôm lấy vai ta, khẽ thở dài: "Đúng là… ngốc mà…"
Ta không nghe rõ, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn thỏa mãn: "Cùng phu quân sống c.h.ế.t có nhau, thiếp không hối tiếc."
Khương Hằng chẳng còn thời gian đáp lời.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Quan sai yêu cầu giao nộp toàn bộ tài sản.
Khương Hằng ra lệnh cho hộ vệ buông tay, giao nộp tất cả.
Nhưng quan sai vẫn yêu cầu lục soát thân thể.
Khương Hằng là người kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu được sự sỉ nhục này?
Nếu thế, thì chỉ còn cách mở đường m.á.u mà thoát thôi!
…
Lần này, Khương Hằng nhập vai đến mức quá đà.
Hắn dẫn theo đám hộ vệ liều c.h.ế.t giao đấu với quan binh, khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây, đưa ta lên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Nhưng màn diễn vẫn chưa dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thân tín cầm cương, hộ vệ mở đường. Cả đoàn người lao nhanh ra khỏi thành.
Trên xe ngựa, ta được Khương Hằng ôm chặt trong lòng. Tay trái của hắn từ đầu đến cuối không hề buông ta ra.
Có một khoảnh khắc, ta biết chắc rằng hắn đã hoàn toàn nhập tâm.
Kịch bản tự mình đặt ra đã khiến hắn mê muội, cố gắng đóng vai một vị đại trượng phu có tình có nghĩa.
Ta lén lật mắt lên trời, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn tựa vào n.g.ự.c hắn.
Xe ngựa lắc lư khiến ta mơ màng ngủ lúc nào không hay.
Khi mở mắt tỉnh dậy, ta phát hiện mình đã ở trong một bối cảnh mới — một căn nhà tranh rách nát!
"Chuyện gì đây? Đây là đâu?"
Ta ngồi bật dậy, nhận ra mình đang nằm trên một chiếc chiếu cỏ rách bươm, đầy bụi đất.
Dưới nền đất, từng hàng kiến nhỏ đang khiêng những mảnh lá cây, trông thật trật tự.
Nghe tiếng ta, Khương Hằng từ ngoài bước vào.
Ta sửng sốt khi thấy dáng vẻ phong lưu thường ngày của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Không còn hoa phục lộng lẫy, hắn mặc một bộ áo vải thô, đầu không còn đội kim quan, chỉ dùng một miếng vải buộc tóc thành đuôi ngựa.
Thoạt nhìn, thật sự có vài phần giống một hiệp khách sa cơ, phong trần lãng tử.
Khương Hằng nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, trên khuôn mặt lộ vẻ khổ sở, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười mờ nhạt.
"Phu nhân tỉnh rồi? Ngủ lâu như vậy, chắc đói lắm rồi phải không?"
"Giờ không còn như trước nữa, chỉ có bát rau dại này, phu nhân tạm lót dạ vậy."
Nhìn bát rau dại luộc hắn đưa tới, ta nhất thời đờ đẫn.
Khương Hằng quỳ một gối xuống trước mặt ta, thấy ta còn ngập ngừng, bèn đưa tay xoa má ta, giọng nói trầm thấp mà đầy tình cảm:
"Thuý Hoa, nàng đã không rời không bỏ ta trong lúc khó khăn. Ngày sau khi ta Đông Sơn tái khởi (khôi phục lại sự nghiệp), nhất định không phụ đại ân của nàng hôm nay."
Đại ân?
Ân gì chứ?
Thấy ta ngơ ngác, ánh mắt đầy nghi hoặc, Khương Hằng khẽ chỉ vào hộp trang điểm mà ta ôm chặt từ nãy đến giờ, chưa từng buông tay.
Ta nghẹn một hơi.
Tên đàn ông thối này, hắn đừng hòng nhắm vào bạc riêng của ta!
Ta khóc.
Lần đầu tiên, ta hiểu được rằng những "bài thử lòng" của Khương Hằng từ trước tới nay, hóa ra chỉ là màn diễn tập cho tình huống thực sự hôm nay – ngày gia cảnh suy tàn.
Lý Thuý Hoa à, thường xuyên đi dọc bờ sông, làm sao không bị ướt giày chứ!