Cẩm Nguyệt Vô Song

Chương 3



Một lúc sau, hắn trầm giọng phân phó:

 

“Việc này hệ trọng. Truyền tin ra ngoài rằng là sơn tặc tập kích. Phải tuyệt đối giữ kín.”

 

Người nọ lập tức tuân lệnh, nhanh chóng lui xuống lo liệu.

 

Sắp xếp xong xuôi, nam tử mới quay đầu nhìn về phía ta.

 

Thấy ta vẫn cầm chặt con d.a.o đầy máu, hắn thoáng sửng sốt, rồi bước tới, chắp tay hành lễ:

 

“Tiểu sinh hôm nay may mắn thoát nạn, đều nhờ cô nương ra tay cứu giúp.

 

Chẳng hay cô nương họ tên là chi? Hiện trú ngụ nơi đâu? Để ngày khác ta tiện bề đến bái tạ.”

 

Ta biết nam tử áo xanh kia vì sự xuất hiện đột ngột của ta mà sinh lòng nghi ngờ.

 

May mắn thay, ta đã sớm nghĩ ra lý do để ứng phó.

 

“Ta là thứ nữ của phủ Thái phó, họ Tô, tên là Tô Cẩm Nguyệt.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Trên đường gặp chuyện bất bình nên ra tay tương trợ, chỉ là việc nhỏ, công tử không cần bận tâm.”

 

Nam tử kia nhíu mày, hỏi tiếp:

 

“Thì ra là tiểu thư phủ Thái phó.

 

Chỉ là… không rõ Tô tiểu thư vì sao lại xuất hiện nơi rừng sâu núi thẳm này?”

 

Ta cúi đầu, giọng điệu khiêm cung:

 

“Vì tính tình bướng bỉnh, phụ thân mới đưa ta đến trang viện ngoại ô để rèn giũa.

 

Hôm nay, trong trang viện thiếu rau, ta mới vào núi hái một ít, chẳng ngờ lại vô tình gặp phải chuyện này.”

 

Người kia nghe vậy, ánh mắt thoáng trầm ngâm.

 

Hắn nhiều lần ngỏ ý muốn đến tận phủ để tạ ơn, nhưng ta chỉ cười, tìm cớ từ chối:

 

“Chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.

 

Vài ngày nữa phụ thân sẽ cho người đón ta về phủ, nếu công tử thực lòng muốn tạ ơn, có thể đến phủ Thái phó ở kinh thành.”

 

Lời giải thích này xem ra hợp tình hợp lý.

 

Ta tuy là thứ nữ, nhưng chuyện phải tự mình vào núi hái rau hái thuốc vốn không hợp lẽ.

 

Chỉ là, phủ Thái phó từ trước đến nay chưa từng xem trọng ta, còn quản sự ở trang viện thì ngày ngày giày vò, sai ta làm việc không khác gì một hạ nhân.

 

Những chuyện này chỉ cần tốn chút công sức điều tra là có thể rõ mồn một, nên ta không lo hắn sẽ nghi ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Trong lòng ta đã đoán được phần nào thân phận của người kia, nhưng ta không dám hỏi nhiều, sợ lộ sơ hở.

 

Sau khi để lại chút thảo dược cầm máu, ta viện cớ tiếp tục hái thuốc, rồi lặng lẽ rời đi.

 

Chỉ khi đi được một quãng xa, ta mới dám thở hắt ra một hơi dài.

 

Nước cờ này, ta rốt cuộc đã đặt đúng.

 

Kiếp trước, ta đã mơ hồ nhận ra chuyện An vương gặp nạn không đơn giản như lời đồn đại.

 

An vương vốn là con trai duy nhất của Thái phi Tạ thị - người phi tần duy nhất của tiên đế không có con trai.

 

Năm đó, để củng cố quyền lực, bà ta đã nhận nuôi hoàng thượng đương triều - Tiêu Diễn, khi ấy còn là một đứa trẻ mồ côi mẹ.

 

Có lẽ nhờ phúc phận của Tiêu Diễn, không lâu sau khi nhận nuôi hắn, Tạ thị liền mang thai cốt nhục của tiên đế.

 

Nhưng tình mẫu tử luôn đặt con ruột lên trước con nuôi.

 

Khi nhận ra ngôi vị Thái tử đã rơi vào tay Tiêu Diễn, Tạ thị sinh lòng oán hận, cho rằng Tiêu Diễn đã đoạt mất ngai vàng vốn nên thuộc về con trai mình.

 

Bà ta viện cớ từng nuôi dưỡng hoàng thượng ba năm, cương quyết không chịu đến hành cung an dưỡng tuổi già, mà cứ khăng khăng ở lại hoàng cung, chờ thời cơ.

 

Ta siết chặt nắm tay, ánh mắt tối lại.

 

Đời trước, ta là con cờ bị bọn họ lợi dụng rồi g.i.ế.c hại.

 

Nhưng đời này…

 

Kẻ nào nợ ta, ta nhất định đòi lại gấp trăm lần.

 

Ta từng cho rằng việc An vương gặp nạn là sự cố ngoài ý muốn.

 

Mãi về sau, ta mới nhớ lại chuyện tỷ tỷ hàng xóm Lạc Anh. Năm đó, nàng vào núi hái rau đúng vào ngày An vương gặp chuyện, kết quả lại bị dã thú tấn công mà chết. Khi t.h.i t.h.ể được đưa về, trong tay nàng vẫn nắm chặt một mảnh vải màu vàng sáng.

 

Sau đó, gia đình nàng đột nhiên được một thân thích xa lạ ban thưởng cho một khoản bạc lớn, rồi nhanh chóng chuyển sang sống ở biên ải.

 

Ban đầu, ta không để tâm.

 

Nhưng sau khi bị đưa về phủ Thái phó, ta mới hay, hoa văn trên mảnh vải đó chính là loại chỉ thiên tử mới được phép dùng, người ngoài tuyệt đối không thể chạm đến.

 

Ta chợt hiểu ra: việc An vương gặp nạn chỉ là giả, còn mục đích thật sự chính là mưu đồ soán vị. Chỉ e Thái phi Tạ thị chưa từng từ bỏ dã tâm, đã sai An vương ám sát hoàng thượng.

 

Nào ngờ mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, kẻ tử vong trong cuộc ám sát ấy lại chính là An vương. Mà tỷ tỷ Lạc Anh, bằng cách nào đó, đã vô tình cứu giá. Có lẽ vì thế, hoàng thượng mới ban thưởng hậu hĩnh cho gia đình nàng, đồng thời công bố ra bên ngoài rằng An vương bị sơn tặc tập kích, hòng che giấu chuyện xấu trong hoàng thất.

 

Nay chuyện trở về phủ Thái phó đã không thể tránh khỏi, ta buộc phải tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc.

 

Và cơ hội tốt nhất chính là lần ám sát thất bại hôm ấy. Ta sống ở ngoại ô đã nhiều năm, thông thuộc từng lối mòn trong rừng, lại sớm có chuẩn bị. Ta tin mình có chín phần nắm chắc sẽ cứu được hoàng thượng, nhờ đó tìm kiếm một con đường thoát khỏi nanh vuốt của phủ Thái phó.

 

Sự thật đã chứng minh, ta cược đúng.