Dựa vào thái độ cung kính của đám cấm quân, ta đoán được nam tử áo xanh hôm ấy chính là bệ hạ - Tiêu Diễn.
Cầm giỏ rau rời núi, ta thấy nha hoàn giám sát mình đứng ngay đầu đường, dáo dác tìm kiếm.
Vừa trông thấy ta, ả lập tức cau mày, hối thúc:
“Tiểu thư đi hái rau hay đi du ngoạn vậy hả? Phủ Thái phó đã phái người đến đón từ lâu rồi.”
Ta giật mình sực nhớ, mấy ngày nay mãi toan tính mưu kế nên quên mất hôm nay chính là ngày phải trở về phủ.
Vội vàng thu dọn hành trang, ta lấy hết số bạc tích góp bấy lâu giao cho gia đình Lạc Anh.
Ta đã cướp đi cơ hội lập công của nàng, nhưng cũng gián tiếp cứu nàng một mạng. Số bạc này, coi như ta bồi thường phần nào.
Lạc Anh từ nhỏ cùng ta lớn lên, thân thiết như tỷ muội. Giờ đây chia xa, không biết kiếp này còn cơ hội gặp lại hay không.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, ta nghẹn giọng dặn dò:
“Tỷ nhất định phải bảo trọng. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ quay lại thăm.”
Lạc Anh vừa rơi lệ vừa gật đầu.
Ngọn gió núi khẽ thổi qua, khiến ta thoáng thấy dưới lớp áo ngoài của nàng có một món trang sức trông rất quen mắt.
Ta định bước tới nhìn cho rõ, thì nha hoàn kia sốt ruột chạy đến, thô bạo kéo tay ta ra, khiến ta đành tạm gác lại nghi ngờ trong lòng.
Rời khỏi thôn, ta lên xe ngựa về phủ Thái phó.
Suốt chặng đường xóc nảy, ta thiếp đi lúc nào không hay.
Mãi đến khi nghe tiếng phu xe gọi lớn: “Đến nơi rồi, phủ Thái phó đã ở ngay trước mặt.”
Ta mới giật mình tỉnh dậy.
Trong khoảnh khắc mơ màng ấy, một tia chớp vụt lóe trong tâm trí ta.
Món trang sức mà Lạc Anh đeo… chẳng phải chính là tín vật Tạ Cư An từng tặng ta ư?
Sao lại xuất hiện trên người Lạc Anh?
Chẳng lẽ… Tạ Cư An chưa chết?
Hối hận và sợ hãi ập đến cùng lúc.
Sớm biết thế, ta đã thừa cơ đ.â.m thêm vài chục nhát mới phải.
Ta vội vàng vén màn xe định nhảy xuống, nhưng bốn bà tử canh cổng lập tức ập đến, không chút nể nang kéo ta xuống xe.
Miệng thì gọi “Nhị tiểu thư”, nhưng động tác lại hung hãn, thậm chí còn nhéo mạnh vào tay ta mấy cái.
Phải rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cam-nguyet-vo-song/4.html.]
Ta đã về đến phủ Thái phó.
Giờ không thể tự do hành động nữa.
Chỉ đành tìm cơ hội khác để điều tra tung tích Tạ Cư An.
05
Mấy mụ bà tử thô lỗ kia áp giải ta qua cổng hông, đưa vào phủ Thái phó.
Dọc đường, ta gượng cười, cố tìm cách moi tin từ bọn họ. Dù sao, vì ta đã trọng sinh nên có những chuyện chắc chắn sẽ rẽ theo hướng khác, mà ta không thể đoán trước điều gì đang chờ đợi mình sau khi quay về phủ.
Tiếc rằng, miệng bọn họ cứ như bị hàn chặt bằng sắt nóng, hỏi gì cũng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh nhạt.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ngay cả khi ta viện cớ nhiều năm chưa hồi phủ, muốn đến thỉnh an phụ thân, bọn họ cũng thản nhiên gạt đi:
“Đường xa mệt nhọc, nhị tiểu thư không cần vội. Khi nào lão gia muốn gặp, tự khắc sẽ cho người truyền lệnh.”
Vậy là ta bị lôi thẳng đến tiểu viện hẻo lánh từng giam giữ ta ở kiếp trước.
Nha hoàn giám sát ta đã sớm đi bẩm báo với tỷ tỷ, chỉ để lại một nha hoàn câm hầu hạ.
Kiếp trước, đến thời điểm này, tin tức An vương gặp nạn đã lan khắp kinh thành.
Vậy mà kiếp này, chẳng hề có chút phong thanh nào lọt ra.
Xem ra, sau khi ta sống lại, nhiều chuyện đã dần thay đổi.
Sáng hôm sau, ta còn chưa kịp thức dậy, thì cửa phòng bỗng bị ai đó đá mạnh.
Người đến chẳng phải ai xa lạ, chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta — Tô Cẩm Ninh.
Vừa thấy ta còn ngái ngủ, nàng ta sấn tới, túm lấy tóc ta kéo xuống giường, bóp chặt cằm, ép ta phải ngẩng mặt đối diện với ả.
“Không tệ, sống ở trang viện nhiều năm mà da dẻ vẫn trắng trẻo mịn màng, khuôn mặt này càng ngày càng giống người mẹ tiện nhân đã c.h.ế.t của ngươi!”
Mẫu thân ta vốn chỉ là con gái một thầy đồ.
Năm xưa, phụ thân ta vì si mê nhan sắc bà mà ép bà làm thiếp.
Thế nhưng, thứ tình cảm chóng vánh đó chẳng kéo dài được bao lâu. Chỉ vài năm sau, người đã lạnh nhạt, ném bà sang một xó xỉnh chẳng ai đoái hoài.
Mẫu thân ta qua đời khi ta còn nhỏ, còn ta thì bị đại phu nhân đuổi đến trang viện ngoại ô để khỏi chướng mắt.
Nếu đại phu nhân đã căm ghét ta, thì con gái bà ta - Tô Cẩm Ninh - càng không thể ưa gì ta.
Nhưng nàng ta không nên, tuyệt đối không nên xúc phạm mẫu thân ta.
Ta nghiến răng, trừng mắt giận dữ.
Nhận ra ánh nhìn của ta, Tô Cẩm Ninh liền nổi đóa.