Cẩm Nguyệt Vô Song

Chương 5



Nàng ta rút chiếc roi da bên hông, giơ lên định quật xuống, may mà nha hoàn bên cạnh kịp thời ngăn lại.

 

“Tiểu thư, không đáng đâu. Nếu chẳng may đánh hỏng nhị tiểu thư, chỉ sợ khó ăn nói với An vương. Đại sự trước mắt quan trọng hơn.”

 

Nghe nhắc đến hôn sự, Tô Cẩm Ninh mới bình tĩnh lại.

 

Nàng ta ngồi vắt vẻo trên ghế cao, ra lệnh cho hai mụ bà tử thô lỗ đè chặt ta xuống, rồi cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.

 

“Thật ra, một thứ nữ hèn mọn như ngươi vốn không xứng để gả vào vương phủ. Nhưng ai bảo ta nhân từ, không nỡ thấy ngươi gả cho một kẻ nghèo hèn chứ? Vì thế, ta đã thay ngươi cầu xin Vương gia, cho ngươi một danh phận thiếp thất.”

 

Giọng nàng ta đầy vẻ thương hại giả tạo, rồi nhanh chóng trầm xuống, như nọc độc ngấm dần vào da thịt.

 

“Chỉ là… con người ấy mà, không thể chỉ biết hưởng phúc mà không chịu khổ. Để sau này khỏi sinh ra một lũ tiện chủng, ta sẽ giúp ngươi dứt mối lo này từ sớm.”

 

Dứt lời, nàng ta phất tay.

 

Một tiểu nha hoàn lập tức bưng một bát thuốc đen đặc bước vào.

 

Tô Cẩm Ninh cầm bát thuốc, nhìn ta cười mỉa mai:

 

“Yên tâm đi, ta đã hỏi đại phu rồi.

 

“Uống bát thuốc này vào, bề ngoài chẳng hề để lại vết tích, nhưng từ nay về sau, tử cung của ngươi sẽ hoàn toàn khô cạn, không còn cơ hội sinh con.”

 

Lòng ta lạnh toát.

 

Không ngờ nàng ta lại nhẫn tâm đến thế.

 

Còn chưa bước vào phủ An vương, nàng ta đã muốn đoạn tuyệt huyết mạch của ta, để trừ hậu họa.

 

Ta ra sức giãy giụa, nhưng hai mụ bà tử kia lại càng siết chặt hơn.

 

Không còn cách nào khác, ta chỉ đành cắn chặt môi, quyết không hé miệng.

 

Thấy thuốc không thể rót vào, Tô Cẩm Ninh liền nổi giận.

 

Nàng ta giật cây trâm cài trên đầu, cầm phần đầu nhọn chọc thẳng vào môi ta, định cưỡng ép ta mở miệng.

 

Chẳng lẽ ta sống lại một đời, cuối cùng vẫn phải chịu nhục nhã và thua cuộc như kiếp trước?

 

Vậy thì những ngày qua ta dốc lòng toan tính còn có ý nghĩa gì?

 

Khi ta gần như tuyệt vọng, nhắm mắt chờ đợi đầu nhọn của cây trâm đ.â.m tới, thì từ ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói của quản gia.

 

“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, có thánh chỉ từ trong cung truyền đến.

 

“Lão gia mời hai tiểu thư ra chính sảnh tiếp chỉ.”

 

Lời ấy rơi vào tai ta tựa như tiếng chuông ngân vang trong ngày đông rét mướt.

 

Giọng Tô Cẩm Ninh đầy bực bội:

 

“Không thể chậm chút được sao? Ngươi không thấy ta đang bận việc à?”

 

Quản gia vẫn cúi đầu, giọng đều đều:

 

“Lão nô không dám cản trở tiểu thư, nhưng thánh chỉ là mệnh trời, không thể chậm trễ.

 

“Hơn nữa… lão gia nói, thánh chỉ lần này rất có thể là hôn thư của An vương.”

 

Nghe đến hai chữ “hôn thư”, sắc mặt Tô Cẩm Ninh lập tức giãn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cam-nguyet-vo-song/5.html.]

 

Nàng ta buông tay, chỉnh lại tóc mai, khóe môi khẽ nhếch lên đầy tự mãn.

 

Chẳng ai thèm bận tâm đến bộ dạng nhếch nhác của ta lúc này.

 

Quản gia chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi xua tay giục:

 

“Nhị tiểu thư, mau ra chính sảnh tiếp chỉ.”

 

06

 

Tô Cẩm Ninh bỗng chốc thay đổi bộ mặt, tựa như một cơn gió lao thẳng vào lòng phụ thân ta.

 

“Cha ơi, có phải nữ nhi sắp đạt được điều mong mỏi rồi không? Nữ nhi vui mừng biết bao!”

 

Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh ta gặp lại người phụ thân trên danh nghĩa ấy.

 

Trong ký ức của ta, ông ta luôn nghiêm khắc, lạnh lùng, chưa từng dành cho ta nửa điểm dịu dàng.

 

Chỉ khi đối diện với Tô Cẩm Ninh, gương mặt ấy mới lộ ra nét cười hiền từ như bây giờ.

 

Ông ta cười, đưa tay chọc nhẹ lên mũi Tô Cẩm Ninh, giọng đầy cưng chiều:

 

“Con bé này, lúc nào cũng nghịch ngợm.”

 

Nhưng khi ánh mắt chuyển sang ta, nụ cười kia lập tức vụt tắt.

 

Ông nhíu mày, phất tay ra hiệu cho ta quỳ xuống, rồi nghiêm giọng nói:

 

“Đủ rồi, mọi người đã có mặt đông đủ. Công công, xin mời tuyên chỉ.”

 

Thái giám truyền chỉ tiến lên trước, rút thánh chỉ từ trong ống ngọc ra, cao giọng đọc:

 

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:

 

“Thứ nữ phủ Thái phó, Tô Cẩm Nguyệt, dung hạnh đoan trang, tài trí hơn người.

 

“Đặc phong làm Trưởng Ninh đô chủ, ban thưởng phủ đệ riêng, kèm ngàn lượng hoàng kim.

 

“Khâm thử.”

 

Thái giám hạ chỉ xong, chắp tay nói:

 

“Tô nhị tiểu thư, sau khi tạ ơn hoàng ân, cung nhân trong cung sẽ đưa người vào diện kiến Thái hậu, rồi hộ tống đến phủ đô chủ.”

 

Lòng ta dâng lên một cơn hân hoan khó tả.

 

Quả nhiên, cứu hoàng đế vẫn đáng giá hơn việc cứu tên hèn hạ Tạ Cư An kia gấp bội.

 

Thánh chỉ đã ban, ta được ghi danh vào hoàng ngọc điệp, chính thức trở thành Trưởng Ninh đô chủ.

 

Từ giờ, hôn sự của ta sẽ do Thái hậu định đoạt, phủ Thái phó không còn tư cách can thiệp nữa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta lặng lẽ ngước mắt nhìn Tô Cẩm Ninh.

 

Sắc mặt nàng ta tái xanh, bàn tay siết chặt, mắt trừng trừng nhìn ta như thể không tin nổi vào tai mình.

 

“Không thể nào! Đây chắc chắn là giả! Một thứ nữ hèn mọn như nó làm sao có thể được phong làm đô chủ?

 

Nhất định là các người nhìn nhầm rồi!”

 

Nàng ta gào lên, giật lấy thánh chỉ từ tay thái giám, đưa mắt nhìn đi nhìn lại từng chữ.