Cẩm Nguyệt Vô Song

Chương 6



Nhưng… không có nhầm lẫn gì cả.

 

Ba chữ “Tô Cẩm Nguyệt” rõ ràng được viết bằng nét mực đen sắc sảo.

 

Chức vị “Trưởng Ninh đô chủ” được đóng triện đỏ, dấu son tươi rói.

 

Chứng cứ rành rành như vậy, có giảo biện cũng vô dụng.

 

Cơn giận dâng lên tận đỉnh đầu, nàng ta điên cuồng xé toạc tờ thánh chỉ.

 

Phụ thân ta thấy vậy liền vội vàng giữ tay nàng ta lại.

 

“Ngươi điên rồi sao? Đây là thánh chỉ! Ngươi dám mạo phạm thiên mệnh ư?”

 

Vừa nói, ông ta vừa kín đáo rút ra mấy tấm ngân phiếu đặt vào tay vị thái giám.

 

“Con gái ta còn nhỏ dại, khiến công công chê cười.

 

“Chút lễ mọn này xin công công nhận cho, coi như tạ ơn ngài đã đích thân tới tận nơi truyền chỉ.”

 

Thái giám mỉm cười, cất ngân phiếu vào tay áo, rồi cúi đầu lui ra.

 

Cánh cửa lớn khép lại, bầu không khí trong sảnh lập tức thay đổi.

 

Tô Cẩm Ninh nắm chặt tờ thánh chỉ trong tay, giọng đầy uất hận:

 

“Không thể nào!

 

“Lẽ ra hôm nay phải là hôn sự giữa ta và An vương chứ!

 

“Tại sao… tại sao con tiện nhân này lại trở thành đô chủ?

 

“Ta không tin!

 

“Không đời nào ta tin!”

 

“Cha ơi, người vào cung hỏi thử xem, vì sao thánh chỉ tứ hôn giữa con và An vương lại không được ban xuống.”

 

Ta ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhấp một ngụm trà.

 

Mãi đến lúc này, người phụ thân trên danh nghĩa ấy mới chịu liếc mắt nhìn ta.

 

“Ta quả thật đã xem thường ngươi.

 

“Nuôi dưỡng ngươi ở ngoại ô mấy năm, không ngờ lại nuôi ra một kẻ có dã tâm trèo cao, bấu víu vào hoàng gia.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta cười nhạt, đặt chén trà xuống, giọng điệu thản nhiên:

 

“Phụ thân quá lời rồi.

 

“Chẳng phải tỷ tỷ do người đích thân dạy dỗ cũng đang dựa vào cái thai trong bụng mà mưu cầu bước chân vào vương phủ đấy ư?”

 

Nghe ta dám nhắc tới chuyện này, Tô Cẩm Ninh lập tức sầm mặt.

 

Nàng ta giơ tay định tát ta, nhưng lần này, ta không hề né tránh.

 

“Tỷ tỷ à, bây giờ ta đã là đô chủ được hoàng gia sắc phong.

 

“Tỷ thì chưa chính thức gả vào vương phủ, lẽ nào định phạm thượng, coi thường thiên uy?”

 

Tô Cẩm Ninh sững lại.

 

Tay nàng ta run rẩy giữa không trung, không dám giáng xuống.

 

Thái phó đứng bên lập tức kéo tay con gái mình lại, vội vàng nói:

 

“Đại tiểu thư còn non dại, lỡ lời mạo phạm đô chủ.

 

“Xin đô chủ rộng lượng bỏ qua.”

 

Ta chẳng buồn bận tâm đến thái độ giả lả ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Đứng dậy chỉnh lại tay áo, rồi thản nhiên rời khỏi đại sảnh.

 

Phía sau, giọng Tô Cẩm Ninh vẫn gào lên đầy hằn học:

 

“Tô Cẩm Nguyệt, đừng đắc ý quá sớm!

 

“Chờ đến khi ta gả vào phủ An vương, trở thành Vương phi, ngươi chỉ là một đô chủ nhỏ bé, gặp ta vẫn phải hành lễ!”

 

Ta bật cười.

 

An vương đã mất mạng từ lâu, còn Vương phi thì nàng ta định làm với ai đây?

 

Nhún vai, ta không quay đầu lại, chỉ buông một câu nhẹ bẫng:

 

“Vậy ta chờ ngày tỷ được bước chân vào An vương phủ.”

 

Rồi thản nhiên rời đi, mặc kệ phía sau là tiếng rít chói tai của nàng ta.

 

Xe ngựa trong cung đã chờ sẵn trước cổng phủ Thái phó.

 

Ta được dẫn thẳng đến ngự thư phòng.

 

Đúng như ta dự đoán, nam tử áo xanh mà ta cứu trong rừng chính là bệ hạ đương triều - Tiêu Diễn.

 

Dù đã đoán trước, nhưng khi đối diện, ta vẫn giả bộ bàng hoàng.

 

Tiêu Diễn dường như rất hài lòng với phản ứng ấy.

 

Hắn rời long án, tự mình bước đến đỡ ta dậy, giọng nói ôn hòa:

 

“Không cần đa lễ.

 

“Tô cô nương là ân nhân cứu mạng của trẫm, trẫm còn chưa tạ ơn cho thỏa đáng đây.”

 

Tiêu Diễn khẽ rũ mắt, đôi đồng tử như nước thu nhẹ nhàng quét qua ta, ánh nhìn sâu thẳm không rõ tâm tư.

 

“Ngày ấy tình thế nguy cấp, trẫm không kịp nhìn rõ dung nhan của Tô cô nương.

 

“Nay gặp lại, mới hay cô nương dung mạo thật diễm lệ, quả là thiên hạ giai nhân.”

 

Ta cúi đầu, giọng điệu khiêm cung:

 

“Hoàng thượng quá lời.

 

“Thần nữ nhờ thiên ân mới có được cơ hội cải mệnh.

 

“Thần nữ xin tạ ơn hoàng thượng ban ân, cho thần nữ con đường sống mới.”

 

“Vậy sao?”

 

Hắn nhướng mày, khóe môi thấp thoáng nụ cười khó lường.

 

“Chỉ là chức vị đô chủ nho nhỏ, trẫm cảm thấy như vậy thật có phần bạc đãi cô nương.

 

“Nếu cô nương còn điều mong mỏi nào khác, trẫm sẵn lòng thực hiện cho người.”

 

Ta im lặng trong thoáng chốc.

 

Ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, tựa như muốn dò xét tâm can ta.

 

Ta không dám đáp lời, chỉ đành khẽ cười, làm bộ thoải mái:

 

“Nếu hoàng thượng đã mở lòng ban cho thần nữ một nguyện vọng, vậy thần nữ cũng không dám giấu diếm.

 

“Thần nữ nay lập phủ riêng, tiền bạc chi tiêu còn eo hẹp.

 

“Xin hoàng thượng ban thêm cho thần nữ chút ngân lượng để sinh hoạt.”

 

Tiêu Diễn thoáng sững lại.

 

Rõ ràng hắn không ngờ ta sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.