Cẩm Nguyệt Vô Song

Chương 7



Hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó bật cười nhẹ, lắc đầu thở dài:

 

“Trẫm là thiên tử, lời đã nói ra sao có thể nuốt lại?

 

“Nếu cô nương đã nói vậy, trẫm sẽ ban thêm cho cô nương ngàn lượng hoàng kim.

 

“Nhưng… bạc này không phải lấy không.

 

“Sau này, mong cô nương thường xuyên vào cung, hầu chuyện với Thái hậu cho khuây khỏa.”

 

Ta cúi đầu lĩnh mệnh, trong lòng thoáng kinh ngạc.

 

Chẳng ngờ một yêu cầu tưởng như đơn giản của ta lại mang đến điều kiện như vậy.

 

Ta nào biết, quyết định tưởng như nhỏ bé này rồi sẽ làm thay đổi vận mệnh của ta và hắn về sau.

 

Rời khỏi ngự thư phòng, ta hít một hơi dài, cảm giác lòng nhẹ nhõm vô cùng.

 

Lần này, ta đã thoát khỏi cái bóng phủ Thái phó, đã có thể nắm lấy vận mệnh của mình.

 

Kiếp này, ta sẽ không để bất cứ ai áp chế mình nữa.

 

Trong ngự thư phòng, sau khi ta rời đi, một thái giám thân cận khẽ ghé sát tai Tiêu Diễn, cất giọng dè dặt:

 

“Hoàng thượng, nếu người đã có tình ý với Tô đô chủ, vì sao không trực tiếp hạ chỉ nạp nàng vào cung?

 

“Hà tất phải để bản thân chịu khổ sở với nỗi tương tư như vậy?”

 

Tiêu Diễn im lặng, nhấp một ngụm trà, rồi nhẹ nhàng lắc đầu:

 

“Trẫm không muốn ép người.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Nếu nàng không nguyện, trẫm cũng chẳng cưỡng cầu.”

 

Ta không hay biết những lời này.

 

Lúc đó, ta chỉ thấy trong lòng tràn ngập khoái ý vì rốt cuộc mình đã thoát khỏi sự trói buộc của phủ Thái phó.

 

Nhưng đồng thời, một mối nghi ngờ khác lại trỗi dậy.

 

Món tín vật xuất hiện trên người Lạc Anh… rốt cuộc có phải là tín vật của Tạ Cư An không?

 

Ta không thể chần chừ thêm.

 

Ngay đêm đó, ta sai người về ngoại ô dò la tin tức.

 

Kết quả, tin báo trở về khiến lòng ta chấn động.

 

Không những không tìm được tung tích Tạ Cư An, mà ngay cả Lạc Anh cũng mất tích.

 

Huynh trưởng của nàng ta kể lại rằng, những ngày gần đây, Lạc Anh thường mang cơm và thảo dược vào một hang núi phía sau nhà.

 

Chiều hôm qua, nàng ta cũng vào đó… và từ ấy không quay lại nữa.

 

Ta siết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ.

 

Xem ra, Tạ Cư An không chết.

 

Hắn chẳng những còn sống, mà còn được Lạc Anh cứu chữa.

 

Lẽ ra ta phải đ.â.m thêm vài chục nhát mới đúng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Tạ Cư An chẳng qua chỉ là một thư sinh yếu ớt, vậy mà không ngờ lại khó g.i.ế.c đến thế.

 

Hắn còn sống là một mối họa ngầm khôn lường.

 

Ta lập tức hạ lệnh cho người âm thầm tìm kiếm tung tích của Tạ Cư An và Lạc Anh, nhưng suốt mấy ngày liền vẫn không tra ra chút manh mối nào.

 

Sang ngày hôm sau, tin tức về cái c.h.ế.t của An vương cuối cùng cũng lan truyền khắp kinh thành.

 

Giống như kiếp trước, triều đình công bố rằng An vương gặp sơn tặc khi đi săn ở ngoại ô, không may bị g.i.ế.c hại.

 

Ta cười nhạt.

 

Lúc này, chắc hẳn phủ Thái phó đã loạn thành một mớ.

 

Tô Cẩm Ninh thì hẳn vẫn ngồi đó, khấp khởi đợi chờ thánh chỉ tứ hôn với An vương.

 

Giờ tin tức truyền ra, chẳng biết nàng ta có phát điên lên không.

 

Nhưng tất cả những chuyện ấy giờ đây đã chẳng còn liên quan đến ta nữa.

 

Ta chỉ tập trung dõi theo những tin tức về Tạ Cư An.

 

Người của ta lùng sục suốt nửa tháng, gần như đã lật tung mọi ngõ ngách trong kinh thành, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn và Lạc Anh.

 

Thời gian thấm thoắt trôi.

 

Mùa thu tới, kỳ thi đình kết thúc, bảng vàng đã yết, ba vị tiến sĩ đứng đầu cũng đã lộ diện.

 

Vậy mà tin tức về hai kẻ ấy vẫn bặt vô âm tín.

 

Chẳng lẽ bọn họ đã rời khỏi kinh thành, trốn đến nơi nào khác?

 

Lòng ta dần dần buông lỏng cảnh giác.

 

Nếu đã được sống lại một lần, ta không muốn bản thân mãi chìm trong nỗi oán hận.

 

Nếu có thể lựa chọn, ta thà rằng kiếp này không bao giờ phải gặp lại Tạ Cư An nữa.

 

Hắn mất tích rồi, có lẽ ta cũng nên học cách buông bỏ.

 

Từ đó, ta bắt đầu ra ngoài nhiều hơn.

 

Kinh thành phồn hoa, phong cảnh hữu tình, ẩm thực tinh tế.

 

Ta dạo quanh từng con phố náo nhiệt, thưởng thức các món ngon đặc sản, ngắm nhìn những dãy cửa hàng rực rỡ ánh đèn.

 

Cứ thế, ta dần dần quên đi bóng ma quá khứ.

 

Cho đến một ngày, giữa lúc ta hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, ta bất ngờ trông thấy… Lạc Anh.

 

08

 

Gặp lại Lạc Anh quả là chuyện ngoài ý muốn, nhưng dù giữa đám đông tấp nập, ta vẫn nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

 

Lạc Anh cũng rất vui mừng khi thấy ta.

 

Nàng ôm chặt túi thảo dược trong tay, nhanh chóng bước đến gần:

 

“Nguyệt tỷ, thật không ngờ lại gặp tỷ ở kinh thành!”

 

Ta mỉm cười đáp lại, trong lòng lại đang toan tính.

 

Nếu muốn tìm tung tích Tạ Cư An, thì Lạc Anh chính là đầu mối quan trọng nhất.