Nửa đêm, có người đến báo tin: Cừu Bác Dụ sắp đến.
Hoàng Kim Thịnh mời Bành An ra ngoài.
Lục Niệm ở lại trong phòng chờ đợi.
Chờ rất lâu nhưng không có tin tức gì từ Bành An.
Cô hỏi Mã Lưu đang canh gác ngoài cửa: “Bao giờ anh ấy mới về?”
Mã Lưu có chút ngơ ngác: “Hả?”
Hôm nay không đến lượt Mã Lưu gác, nhưng vì Cường Mập đang ở bệnh viện, còn gã bị thương ở tay cũng đang ở phòng khám, nên Mã Lưu bị điều đến thay ca.
Ngay sau đó, hắn ta phản ứng lại: “À, người đàn ông của cô hả? Đi gặp ông chủ Cừu rồi.”
Nhưng mãi vẫn chưa quay lại.
Có lẽ Bành An đã gặp chuyện. Nói cho cùng, hắn chỉ giỏi dẻo mồm lừa người, nếu Cừu Bác Dụ không tin mà thẳng tay giết thì cũng không có gì bất ngờ.
Đến giờ Lục Niệm vẫn cảm thấy có lỗi với hai người. Một là Lý Đại, nhưng Lý Đại đã không còn. Người còn lại là Bành An. Mà Bành An với Trần Triển Tinh lại cùng một phe, chết sớm coi như xong.
Nhưng nếu hắn thật sự chết…
Cô nghĩ đến giọng điệu không chắc chắn của hắn, và những lời hắn nói để cô tìm đường lui. Tất nhiên, đó có thể chỉ là một màn kịch đau thương, nhưng cô đã từng đâm hắn một nhát. Cho dù là diễn, thì nỗi đau ấy vẫn là thật.
Cô bất ngờ mở cửa: “Tôi muốn gặp Cừu Bác Dụ.”
Thay vì chờ đợi, thà tự mình nói rõ sự thật với ông ta. Nếu ông ta tin thì tốt, không tin thì đó là số phận của cô. Không cần để Bành An phải đi chịu chết thay.
Mã Lưu bật cười chế nhạo: “Ông chủ Cừu không phải là người mà ai cũng có thể gặp. Ông ấy không phải bắp cải ở chợ, để ai thích thì ngắt một lá mang đi.”
“Không gặp cũng được, vậy trả lại người của tôi đây.”
Mã Lưu trợn mắt: “Cô nổi điên cái gì hả?”
Cô đút tay vào túi quần.
Mã Lưu liếc mắt nhìn, rồi đưa tay ra kéo tay cô.
Một lọ dầu ba đậu trong tay cô rơi xuống đất, lăn lóc.
Mã Lưu nhặt lọ dầu lên, nhếch mép: “Tôi biết ngay mà, loại đàn bà như cô đúng là nham hiểm, giỏi mưu kế.” Hắn ta nhớ lại anh em mình từng bị thương phải nằm viện vì loại chất lạ này, giờ lại thấy lọ dầu, trong lòng lập tức thêm kiêng dè.
Mã Lưu lấy đi lọ dầu và khóa cửa lại.
Lục Niệm quay lại nhìn chậu thủy tiên trên bệ cửa sổ.
Cô dùng khăn quấn tay, nhấc chậu hoa xuống, đập nát củ thủy tiên, sau đó dùng khăn quấn lại.
Chuẩn bị xong, cô đến gõ cửa.
Cô thử nói với Mã Lưu bên ngoài: “Trả anh ấy lại đây. Không có anh ấy, tôi sống không nổi.”
Mã Lưu không trả lời.
Cô tiếp tục gõ cửa.
Cuối cùng, Mã Lưu không chịu được nữa, mở cửa, nhìn thẳng vào mặt cô: “Không có tên đàn ông này thì còn tên khác. Với nhan sắc của cô, lo gì không có đàn ông. Tên bốn mắt ẻo lả kia có gì đáng để nhớ, nếu cô biết sức mạnh của anh em tôi, chắc chắn sẽ không thèm nghĩ đến loại mặt trắng yếu đuối như hắn ta.”
Lục Niệm như bị chọc giận, xông lên túm lấy mặt Mã Lưu.
Mã Lưu ngay lập tức giơ tay chắn lại.
Cô lập tức giơ tay ra, dùng móng tay cào một đường trên mu bàn tay hắn ta.
Mã Lưu hít một hơi, nhìn vết thương rỉ máu trên tay, rồi lè lưỡi li3m đi vệt máu, hắn ta cười đểu: “Thật ra, tôi thích mấy người đàn bà cay độc như cô. Chờ gã bốn mắt không còn giá trị lợi dụng nữa, tôi sẽ xin đại ca để cô về làm của riêng tôi, chúng ta mỗi ngày quậy tưng bừng trên giường.”
Lục Niệm lùi lại.
Khăn quấn củ thủy tiên vẫn đặt trên bàn. Cô lùi dần, tiện tay cầm lấy nó.
Tối hôm nay, Mã Lưu uống rượu từ trước, hắn ta đứng bên ngoài cửa, mệt mỏi rã rời, giờ đang ngà ngà say, không kiêng dè gì. Hắn ta tiến sát cô: “Thừa dịp không có ai, mỹ nhân, để tôi hôn một cái.”
Cơ hội đã đến!
Lục Niệm thừa lúc sơ hở, ấn chặt củ thủy tiên bọc trong khăn vào mu bàn tay Mã Lưu.
Mã Lưu giật mình vung tay, hất khăn và củ thủy tiên rơi xuống. Hắn ta nhìn thấy đó chỉ là hoa thủy tiên thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lục Niệm nói với hắn ta: “Anh trúng độc rồi.”
“Cái gì?” Mã Lưu ngạc nhiên.
Cô nói thật: “Thủy tiên có độc.”
Mã Lưu nhìn vết thương trên tay mình, là vết trầy mới bị cô cào, nhưng chưa thấy dấu hiệu gì bất thường.
Lục Niệm chậm rãi giải thích: “Dịch từ củ thủy tiên có thể xâm nhập qua vết thương. Trường hợp nặng có thể gây tổn thương thần kinh trung ương, mất ý thức, thậm chí dẫn đến liệt tim.”
Gã Hùng Kiến từng chết vì chất độc. Thêm vào đó, anh em của hắn ta từng bị thương bởi thứ dầu kỳ lạ mà cô mang theo. Mã Lưu bị dọa sợ, mất tập trung trong giây lát, để cô dễ dàng giật khẩu súng giắt ở thắt lưng.
Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào thái dương Mã Lưu. Lục Niệm nói: “Tôi muốn gặp người.”
Mã Lưu không biết “người” ở đây là chỉ Bành An hay Cừu Bác Dụ.
Mã Lưu liều lĩnh lao lên cướp súng.
Dù sao Lục Niệm cũng là phụ nữ, vừa tiến được vài bước đã bị đẩy lùi. Cô không địch lại sức lực của Mã Lưu, cuối cùng khẩu súng bị giật khỏi tay cô.
Mã Lưu hét lớn: “Tao sẽ giết mày!”
Cô không hề nao núng: “Vậy thì anh sẽ không có được thuốc giải.”
“Ma mới tin lời cô.”
“Anh không tin thì cứ chờ xem, chất độc cần thời gian để phát tác.”
Mã Lưu gần như định bóp cò. Không biết có phải do tác động tâm lý không, hắn ta cảm thấy vết thương bắt đầu ngứa ngáy, rồi đau nhói. Nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn, vết thương dường như càng đau hơn.
Lệnh của lão đại rất rõ ràng: người phụ nữ này tạm thời không được chết.
Mã Lưu hít thở gấp, cất súng đi và bước ra ngoài, lại khóa cửa. Hắn ta tự nhủ, dù có chết cũng không mở cửa thêm lần nào nữa.
Mười mấy phút trôi qua, Mã Lưu thay đổi ý định. Trông hắn ta rõ ràng đang hoảng loạn, bước chân loạng choạng, đưa tay lên cho cô xem.
Lục Niệm liếc qua, thấy vết thương đã bắt đầu sưng đỏ.
Mã Lưu gằn giọng hỏi: “Thuốc giải đâu?”
Cô vẫn giữ nguyên thái độ: “Tôi muốn gặp anh ấy.”
Cuối cùng, Mã Lưu cũng hiểu ra, cô muốn gặp “gã bốn mắt”.
*
Phòng bên kia.
Phải chờ rất lâu, Bành An mới thấy người bước vào.
Người đàn ông được đồn đại trong giới kinh doanh – Cừu Bác Dụ, ăn mặc chỉnh tề, gọn gàng. Tóc tai được cắt tỉa tinh tế, âu phục sang trọng. Khuôn mặt điềm đạm, từng cử chỉ đều toát lên sự tao nhã. Người không biết sẽ không bao giờ nghĩ ông ta là thủ lĩnh của một bang phái tàn bạo.
Ông ta bước vào, tháo mũ, cởi áo khoác, lịch sự nói: “Nghe nói vị tiên sinh đây muốn gặp tôi?”
Bành An: “Ông chủ Cừu, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Tiên sinh xưng hô thế nào?”
“Họ Bành.”
“Mời ngồi.”
Hai chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê thượng hạng được bày hai bên bàn trà, cả hai ngồi đối diện nhau.
Bành An không để lộ cảm xúc, khuôn mặt vô cảm. So với sự nhã nhặn của Cừu Bác Dụ, hắn lại giống một kẻ lạnh lùng, không chút tình người.
Cừu Bác Dụ: “Bành tiên sinh có lẽ đã biết thân phận của tôi rồi?”
Bành An: “Tôi chỉ nghe nói rằng đứng sau Ưng Ký là một ông chủ. Giang hồ đồn đại, không có lửa làm sao có khói.”
Cừu Bác Dụ mỉm cười: “Hóa ra giang hồ đã có lời đồn từ lâu. Tôi là Cừu Bác Dụ, làm ăn đứng đắn, chỉ kinh doanh đàng hoàng.”
Bành An gật đầu: “Việc kinh doanh của ông chủ Cừu phát đạt, lại còn nhiệt tình làm từ thiện, danh tiếng lẫy lừng.”
“Tôi thích nghe những lời hay ý đẹp. Người đâu, pha cho Bành tiên sinh một ấm trà ngon.” Ông ta xắn tay áo sơ mi lên, từ tốn nói: “Bành tiên sinh đã biết bí mật của tôi, chẳng phải toàn bộ Vân Môn cũng biết sao?”
Bành An: “Tất nhiên không. Tôi không cần phải báo cáo mọi chuyện với Vân Môn. Hơn nữa, đã là bí mật thì không thể để người khác biết.”
Cừu Bác Dụ: “Hoàng Kim Thịnh bảo rằng đồ của tôi bị cướp rồi?”
Bành An: “Đúng vậy.”
Cừu Bác Dụ: “Hoàng Kim Thịnh còn nói, cậu có thể giúp tôi lấy lại?’
Bành An: “Phải.”
Cừu Bác Dụ nheo mắt lại: “Tôi dựa vào đâu mà tin cậu?”
Bành An: “Đợi khi ông lấy lại được đồ thì tự khắc sẽ tin.”
Hoàng Kim Thịnh mang đến một ấm trà.
Cừu Bác Dụ mời: “Bành tiên sinh, nói chuyện nãy giờ chắc khát nước rồi? Uống trà đi.”
Bành An cầm lấy tách trà nhưng không uống.
Cừu Bác Dụ nhấp một ngụm trà: “Đây là trà Long Tỉnh Tây Hồ thượng hạng, lá xanh, vị đắng nhẹ rồi ngọt hậu. Tôi rất thích hương vị này.”
“Ông chủ Cừu, tôi muốn giao dịch. Ông thả người phụ nữ đang bị giam ở đây.”
Cừu Bác Dụ nhướng mày: “Người phụ nữ nào vậy nhỉ?”
Hoàng Kim Thịnh nhắc: “Chính là tình nhân của cậu ta, người đã giết Hùng Kiến.”
Bành An ngẩng đầu lên. Cặp kính gọng vàng chỉ còn một tròng bên phải, phản chiếu ánh sáng không rõ nguồn gốc. Con mắt trái của hắn trong veo, không một chút dao động, lạnh lùng đến rợn người.
Bành An: “Có hai điểm cần sửa. Thứ nhất, hai chữ “tình nhân” nghe không hay lắm. Cô ấy là vợ tôi. Thứ hai, cô ấy không phải hung thủ. Hung thủ đã trốn mất dạng rồi.”
Mặt Hoàng Kim Thịnh lúc xanh lúc tím. Với một kẻ thô lỗ như ông ta, “tình nhân” hay “vợ” cũng đều chỉ là người chung giường mà thôi.
Cừu Bác Dụ giả vờ như vừa nhớ ra: “Bành tiên sinh đã nói rồi, vợ cậu ta không phải là hung thủ.”
Rõ ràng, Cừu Bác Dụ không truy cứu cái chết của Hùng Kiến, nghĩa là bề ngoài đã chấp nhận lời giải thích này.
Bành An: “Ông chủ Cừu, vậy coi như giao dịch của chúng ta đã thành.”
Cừu Bác Dụ: “Tuy nhiên, chúng tôi có quy tắc riêng: tiền trao cháo múc. Bành tiên sinh vì vợ mà một mình xông vào đây, chứng tỏ tình cảm sâu đậm. Tôi đâu nỡ chia cắt vợ chồng cậu. Còn nữa, nếu Bành tiên sinh muốn liên lạc với Vân Môn, chúng tôi có thể cử người gọi điện giúp.” Tóm lại, không thể thả người đi.
Bành An: “Ông chủ Cừu đừng gây khó dễ cho cô ấy.”
Cừu Bác Dụ: “Bành tiên sinh yên tâm. Tôi là thương nhân, thương nhân phải giữ chữ tín.”
“Vậy chúng tôi ở đây làm phiền ông chủ Cừu rồi.” Lúc này Bành An nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Đồ của các ông đã bị chuyển sang tay người Nhật, ông chủ Cừu biết chứ?”
Cừu Bác Dụ từ lúc vào đều giữ nụ cười nhạt trên môi, nhưng vừa nghe câu này, nụ cười chợt tắt.
Ưng Ký có một tuyến đường buôn lậu bí mật. Trên núi có hai kho vũ khí cũ bỏ hoang, trong đó một kho thuận tiện hơn đã được Ưng Ký sử dụng.
Tháng trước, trời đổ mưa như trút nước, gây sạt lở nghiêm trọng trên núi, họ buộc phải chuyển sang kho khác. Khu vực này có địa hình phức tạp, anh em phải dựa vào bản đồ để dẫn đường.
Bản đồ do Hoàng Kim Thịnh quản lý. Tuy nhiên, hôm đó ông ta say rượu, nên đã giao bản đồ cho Hùng Kiến.
Hùng Kiến dẫn người đến kho kiểm kê hàng hóa. Sau khi xong việc, gã không trả lại bản đồ, nói rằng quen được một cô gái đẹp và mấy ngày liền không trở về.
Hoàng Kim Thịnh nhớ ra chuyện bản đồ thì đi hỏi thăm tin tức của Hùng Kiến.
Hùng Kiến đã chết rồi.
Mấy ngày nay, người của Ưng Ký lên núi tìm kiếm nhưng không tìm thấy đường vào kho.
Tại một buổi tiệc của giới thượng lưu, Cừu Bác Dụ nghe người Nhật nhắc đến súng ống, lập tức trở nên cảnh giác.
Tối nay, cuối cùng người của Ưng Ký cũng tìm được kho, nhưng bên trong trống rỗng. Đến lúc này, Cừu Bác Dụ mới tin lời Bành An và vội vàng đến gặp.
Người Nhật biết chuyện, tất nhiên phải có kẻ trung gian đứng giữa.
Cừu Bác Dụ nghi ngờ chính Vân Môn đã giết Hùng Kiến, cướp bản đồ, sau đó bán vũ khí cho người Nhật, giờ lại giả vờ muốn hợp tác.
“Bành tiên sinh quả thật đã điều tra kỹ mới đến.” Cừu Bác Dụ cười khổ: “Đúng là bị cướp rồi. Nhưng người Nhật rất coi trọng thứ này, e rằng không dễ lấy lại. Bành tiên sinh có chắc chắn không?”
Bành An: “Mười phần không dám nói, nhưng bảy tám phần là được.”
Cừu Bác Dụ: “Ồ, xem ra Vân Môn cũng có mối liên hệ với người Nhật.”
Bành An: “Vân Môn đến Hồng Kông cũng là để làm ăn. Làm ăn với người Anh, và cũng làm ăn với người Nhật.”
Cừu Bác Dụ gật đầu: “Bành tiên sinh, nếu cậu xuất hiện sớm hơn, có lẽ việc kinh doanh của tôi đã thuận buồm xuôi gió. Tôi từng đắc tội với người Nhật, giờ muốn giao dịch lại thì hơi phiền phức. Hiện tại, thế lực của người Nhật không thể xem thường. Kẻ thức thời mới là người tài. Vẫn mong Bành tiên sinh chỉ cho tôi một con đường, Cừu mỗ sẽ vô cùng cảm kích.”
*
Mã Lưu ôm tay, dẫn Lục Niệm đến.
Lục Niệm nghe được cuộc đối thoại giữa Cừu Bác Dụ và Bành An, bước chân khựng lại.
Mã Lưu đi vài bước đến trước cửa.
Hoàng Kim Thịnh ngạc nhiên: “Đến đây làm gì?” Ông ta thấy bóng Lục Niệm ở phía sau.
Bành An lập tức đứng dậy: “Sao cô lại đến đây?”
Cô không nói gì.
Bành An đoán, cô lo cho hắn nên mới đến. Hắn đi đến trước mặt cô, hạ giọng: “Tôi không sao.”
Cô khẽ nhếch môi, như muốn cười nhạo: “Ai thèm lo cho anh.”
“Con đàn bà này hạ độc tôi!” Mã Lưu giơ tay lên, chỗ sưng đỏ trên mu bàn tay bắt đầu nổi lên, vùng da xung quanh nhợt nhạt.
Ánh mắt của Cừu Bác Dụ sắc bén: “Bành tiên sinh, đây chính là hợp tác mà cậu nói?”
Lục Niệm: “Con khỉ gầy này định giở trò với tôi.”
Ánh mắt Bành An lạnh băng.
Cừu Bác Dụ hiểu rõ thuộc hạ của mình là hạng người gì: “Do tôi dạy bảo không nghiêm. Có giải độc không?”
Lục Niệm lạnh lùng đáp: “Không có. Đưa đến bệnh viện đi.”
Cừu Bác Dụ liếc mắt ra hiệu cho Hoàng Kim Thịnh.
Hoàng Kim Thịnh lập tức đỡ Mã Lưu đi ra ngoài.
Cừu Bác Dụ đứng dậy, đưa tay ra bắt với Bành An: “Bành tiên sinh.”
Bành An nhét tay vào túi quần, dáng vẻ chẳng mấy nhiệt tình: “Tôi không thích người khác chạm vào mình.”
“Nhớ kỹ những gì vừa nói.” Cừu Bác Dụ rút tay về, đột nhiên đổi sang tiếng Quảng Đông: “Nếu cậu dám lừa tôi, tôi sẽ giết cậu!”
*
Lục Niệm và Bành An vẫn hoạt động tự do.
Những người canh giữ ngoài cửa đã được rút đi, nhưng lực lượng bao vây căn biệt thự bên hồ lại nhiều hơn. Đồng thời, Cừu Bác Dụ ra lệnh dọn sạch toàn bộ cây cối, và cho người canh gác nghiêm ngặt khu vườn.
Đây là để ngăn Lục Niệm tiếp tục hạ độc.
Hai người vẫn ở cùng một phòng.
Không khí giữa họ vẫn lạnh lẽo.
Bành An thấy Lục Niệm lạnh mặt, hắn nói: “Lục tiểu thư, chúng ta cứ ở đây chờ tin từ Vân Môn.”
Cô hỏi: “Thứ mà Ưng Ký muốn rốt cuộc là gì?”
Bành An giơ tay làm động tác giống khẩu súng.
Lục Niệm lập tức hiểu, là súng ống. Thứ này nếu rơi vào tay người Nhật, nhất định sẽ được dùng để giết người Trung Quốc.
Vân Môn làm ăn với người Nhật... không có gì lạ. Bạn trai của cô từng nói Trần Lực Hào buôn bán vật tư cho người Nhật, là Hán gian, là kẻ b án nước.
Trần Lực Hào là người nhà họ Trần.
Trần Lực Hào, Trần Triển Tinh và Bành An đều là một phe.
Cô từng thương hại Bành An, nghĩ rằng hắn bị ép phải đi theo Trần Triển Tinh. Nhưng Bành An có chân, nếu hắn muốn rời khỏi nhà họ Trần thì đã rời từ lâu.
Bành An đến giờ vẫn đi cùng Trần Triển Tinh, chẳng qua là vì hắn và Trần Triển Tinh giống nhau mà thôi.
Ngoài cửa sổ, nào còn cảnh đẹp gì nữa?
Lục Niệm nằm vật ra giường, cuộn người trong chăn. Cô phải kiềm chế, bình tĩnh suy nghĩ.
Cô không thể để người Nhật được lợi. Cô đang bị nhốt ở đây, muốn ra ngoài còn phải dựa vào thế lực của Vân Môn. Cô tạm thời chưa thể đối đầu với Bành An.
Người trong chăn khẽ run rẩy. Bành An gọi: “Lục tiểu thư.”
“Anh câm miệng!” Cô hét lên.
Từ khi cô vạch trần bộ mặt thật của hắn, thái độ hoàn toàn thay đổi. Bành An đã quen, thật sự im lặng.
Lục Niệm nhanh chóng bình tĩnh lại. Cảm xúc không giải quyết được vấn đề, bây giờ không phải lúc để bộc phát. Cô hít sâu một hơi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Có lẽ Cừu Bác Dụ sợ đám đàn ông của Ưng Ký lại giở trò nên sắp xếp vài nữ hầu đến.
Người hầu lễ phép nói: “Bành tiên sinh, Bành phu nhân, cơm đã chuẩn bị xong. Hai vị muốn ăn tại phòng hay xuống phòng ăn dưới lầu?”
Bành An: “Chúng tôi đang nghỉ ngơi, lát nữa sẽ ăn.”
“Vâng.” Nữ hầu lập tức rời đi.
Lục Niệm từ trong chăn ngồi dậy: “Vừa rồi cô ta gọi tôi là gì?”
Bành An chỉnh lại cặp kính vỡ một bên tròng: “Gọi chúng ta xuống ăn cơm.”
Lục Niệm lạnh lùng: “Cô ta gọi tôi là Bành phu nhân.”
Bành An không đỏ mặt, hơi thở không loạn: “Tôi từng đề nghị chọn làm “anh em”, nhưng cô từ chối.”
“Đó là lúc đang trốn chạy.”
“Chúng ta vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, trước đây có thể chạy, giờ thì bị vây. Tình hình càng nghiêm trọng hơn.” Bành An nói: “Lục tiểu thư, cô phải nhập vai.”
À đúng rồi, vừa nãy Cừu Bác Dụ muốn bắt tay, Bành An nói hắn không thích người khác chạm vào mình.
Nhập vai à? Lục Niệm bước xuống giường, đi mấy bước đến trước mặt Bành An, tung ra chiêu “Khỉ trộm đào”.
Nhưng bị hắn nhanh chóng chặn lại.
Cô liếc nhìn quần hắn.
Phẳng lì.
Cô thương hại nói: “Ai làm vợ anh đúng là xui xẻo.”