Cánh Bướm Vại Mật

Chương 54



Dù Lục Niệm không hề tình nguyện thì cách xưng hô của người hầu gái vẫn không hề thay đổi.

Lục Niệm và Bành An xuống tầng ăn cơm.

Khi dọn món, người hầu gái không ngừng gọi “Bành tiên sinh” và “Bành phu nhân”.

Không biết Cừu Bác Dụ đã ra lệnh gì, nhưng người hầu gái dường như sợ rằng tình cảm của cặp “vợ chồng” này sẽ rạn nứt. Tên các món ăn được chuẩn bị đều mang ý nghĩa như “Cầm sắt hòa minh” hay “Loan phượng song hỷ”, toàn là những cái tên hoa mỹ, nhưng tựu chung đều không rời thông điệp “bách niên hảo hợp”.

Lục Niệm nói với người hầu gái: “Tôi với anh ta là kẻ thù không đội trời chung.”

Người hầu gái tự động hiểu thành kiểu “đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa” của đời sống vợ chồng.

Vào phòng, Lục Niệm lập tức phản đối: “Nếu chúng ta là khách quý, sao anh không yêu cầu thêm một phòng?”

“Cừu Bác Dụ chưa hoàn toàn tin tôi, hành động riêng lẻ sẽ rất nguy hiểm.”

Lục Niệm hỏi: “Anh có kế hoạch gì không?”

“Để Vân Môn giúp Ưng Ký lấy lại đồ, chuyện này coi như xong.”

“Trần Triển Tinh sống dở chết dở, Vân Môn có làm nổi không?” Lục Niệm nói với giọng châm chọc.

“Cậu ta nhặt lại được một mạng.”

Sự hả hê của Lục Niệm bị chặn đứng. Đạn mà còn không giết được Trần Triển Tinh. Cô hỏi tiếp: “Đồ của Ưng Ký đang ở đâu?”

“Trong tay một băng nhóm khác.”

Cô gật đầu: “Vậy đúng là phải để Vân Môn ra tay.”

Hắn vẫn kín miệng, không nói gì về chuyện của người Nhật. Điều này làm cô càng thấy hắn chẳng đáng yêu chút nào, bèn đuổi hắn ra ngoài.

Bành An nói: “Hiện giờ chúng ta là “vợ chồng”.”

Lục Niệm: “Ai thèm làm vợ chồng với anh? Toàn lợi dụng mồm mép để chiếm lợi từ tôi.”

“Chắc Lục tiểu thư ít lợi dụng tôi lắm nhỉ?” Người phụ nữ này không chỉ dừng ở lời nói. Cô đã cướp nụ hôn đầu của hắn, kéo quần hắn xuống, làm đủ mọi chuyện chẳng giống ai, vậy mà vẫn dám nói hắn lợi dụng cô.

Cô lật lại chuyện cũ: “Ngày đó tôi đẩy anh xuống giường trong nhà nghỉ, chẳng phải anh định giết tôi sao? Theo lý mà nói, nếu tôi bị người của Ưng Ký hành hạ đến chết thì càng đúng ý anh, tại sao lại đột nhiên cứu tôi?”

“Nếu Lục tiểu thư hành xử đúng mực, giữ khoảng cách với tôi, tất nhiên tôi sẽ không giết cô.”

“Chỉ có một chiếc giường, không biết hành động của Vân Môn bao lâu mới xong. Vậy mấy ngày này anh ngủ ở đâu?”

“Tôi ngủ ở ghế sofa.”

Nghe qua cứ như một chính nhân quân tử: “Tay dài chân dài như anh, nằm chiếc sofa này vừa chắc?”

“Tôi thích nghi được.”

“Nếu tôi mời anh…” Ánh mắt cô liếc về phía chiếc giường duy nhất trong phòng.

Làm gì có chuyện tốt như vậy? “Lời mời của Lục tiểu thư e rằng không có ý tốt.”

“Vậy sao? Anh cũng biết, tôi và anh không đội trời chung.” Lục Niệm ngồi xuống mép giường, hai tay chống mép, chân vắt chéo một cách thảnh thơi.

Bành An theo bản năng cảm thấy có gì đó không tốt lành sắp xảy ra: “Tôi không cho rằng chúng ta có thù hằn.”

“Anh là người của Trần Triển Tinh.”

“Tôi chưa từng nói tôi là người của Trần Triển Tinh.” Bành An đáp trả một cách trôi chảy.

“Tôi không cần biết anh nói gì, dù sao thì các anh cũng cùng một thuyền.”

“Lục tiểu thư, tôi luôn là người ở trên chiếc thuyền của cô.”

“Anh hai chân đạp hai con thuyền.” Bành An thừa biết mối thù không đội trời chung giữa cô và Trần Triển Tinh, vậy mà hắn vẫn theo anh ta.

““Hai chân trên hai con thuyền” không phải dùng trong trường hợp này.” Nhưng vì cô đang bực tức, Bành An đành chiều theo: “Lục tiểu thư, nghỉ sớm đi.” Hắn dựa vào ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lục Niệm nghĩ lại kế hoạch “thổi gió bên gối” của mình đã hoàn toàn thất bại. Bành An chẳng hề có phản ứng của một người đàn ông bình thường, lạnh lùng tới mức không giống con người.

Cô từng mất nửa năm bên cạnh Lữ Khải để xử lý hắn.

Bành An, Trần Triển Tinh, bất kỳ ai trong hai người này đều cao tay hơn Lữ Khải rất nhiều. Cô cần thả dây dài câu cá lớn, không thể tùy hứng như trước mặt Bành An.

Nhưng… đây là Bành An.

Khi đối mặt với Trần Triển Tinh, cô có thể kiên nhẫn mười năm, không vội vàng. Còn với Bành An, cô chỉ muốn giết hắn ngay lập tức.

Ai cũng có thể phản bội cô, lừa dối cô, nhưng tuyệt đối không thể là Bành An.

*

Tính cách điềm tĩnh của Lục Niệm giờ đây như nổi sóng. Đôi lúc, chỉ cần vừa mở mắt nhìn thấy Bành An, cô đã bực tức không chịu được, cáu gắt liên tục.

Bành An không nhịn được mà nói: “Lục tiểu thư, cô có khó khăn gì cứ nói với người hầu gái.”

“Khó khăn gì?” Lục Niệm nói liên tiếp, không ngừng nghỉ: “Chỉ cần nhìn thấy anh, tôi đã thấy khó thở.”

“Có phải là…” Giọng hắn lạnh lùng: “Những ngày “không tiện” của cô?”

Cô cười nhạt, không chút cảm xúc: “Nhìn thấy anh, chỗ nào tôi cũng thấy bất tiện.”

Không khí giữa hai người như những hạt dưa nướng nóng hổi, “răng rắc răng rắc”, vừa khô vừa giòn.

Hai ngày trôi qua mà không có tin tức.

Trong vườn, Mã Lưu đang bị muỗi đốt, nhìn bữa tối thịnh soạn của hai người trong phòng mà nghiến răng: “Nếu mọi chuyện không có tiến triển, hai người cũng đừng mơ mà được ăn cơm!”

Lục Niệm đặt bát canh xuống.

Bành An liếc Mã Lưu một cái.

Mã Lưu cảm thấy, gã bốn mắt này không phải người bình thường mà là một con dao được mài giũa, từ ánh mắt đến khí chất đều sắc bén rõ ràng. Nhưng thoạt nhìn, hắn lại trông như một người nho nhã.

Mã Lưu lủi ra ngoài.

Bành An múc một bát canh mới: “Lục tiểu thư, cô yên tâm, chúng ta không tới mức không có gì ăn.”

*

Ban đêm, Lục Niệm vùi mặt vào chăn, trằn trọc không ngủ được.

Bành An cao lớn, phải co chân lại mới nằm vừa chiếc ghế sofa. Hắn đã ngủ ở đó hai ngày, nhưng tối nay cũng không tài nào chợp mắt.

Đám Mã Lưu dưới nhà đều là kiểu người lười biếng, thấy hai ngày nay không có động tĩnh gì nên lơ là cảnh giác. Tiếng cười nói, cụng ly rượu vang lên từ dưới lầu.

Lục Niệm ngồi dậy.

Bành An mở mắt: “Lục tiểu thư thấy họ ồn ào sao?”

Cô gật đầu: “Tôi đi bảo họ im đi.”

Bành An đứng lên: “Để tôi đi cho.”

“Thôi, việc nhỏ thế này không cần anh bận tâm. Tôi chẳng muốn nợ người của Vân Môn.”

“Tôi không phải người của Vân Môn.”

“Anh đúng là bậc thầy nói dối mà mắt không chớp.” Lục Niệm khoác áo ngoài lên.

Bành An chặn lại: “Đêm hôm thế này, họ lại uống rượu, cô xuống đó sẽ rất nguy hiểm.”

“Tôi đã đâm một tên, hạ độc hai tên. Cái tên Mã Lưu kia, chắc giờ còn không dám lại gần tôi nữa.”

“Không chỉ có hắn, dưới đó còn vài gã đàn ông khác, đều có ý đồ với cô.”

Lục Niệm chất vấn: “Chẳng lẽ anh không có?”

“Không.” Bành An trả lời chắc nịch.

“Ai mà tin được.” Lục Niệm siết chặt áo ngoài, định bước qua hắn.

Bành An hỏi: “Cô định nói gì với họ?”

“Liên quan gì đến anh?”

“Lại dùng mỹ nhân kế?”

“Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, chẳng có tài cán gì, đành phải dựa vào gương mặt này thôi.” Lục Niệm vừa định vặn nắm cửa, tay đã bị giữ chặt, rồi cả người bị kéo quay lại.

Cô thấy gương mặt lạnh lùng của Bành An, bản năng mách bảo nguy hiểm đang tới gần. Cô giãy tay ra.

Bành An lập tức siết tay cô lên cao, ép vào cánh cửa: “Nghe đây.”

Cô ngẩng lên: “Anh làm gì vậy?” Ánh mắt không kính bên trái của hắn sâu như vực thẳm không đáy, mọi cảm xúc chìm vào đó đều hóa thành tro tàn.

Bành An cúi mắt xuống. Không biết từ khi nào, một chiếc khuy áo sơ mi của cô đã bung ra, cổ áo hé mở, để lộ đường rãnh sâu hút.

Đường nét mềm mại dừng lại ở mép áo sơ mi.

Hắn đã từng thấy cơ thể cô trong những tấm ảnh, làn da trắng như tuyết.

Nhưng khoảnh khắc này không giống khi ấy. Có lẽ vì nhịp thở dồn dập của cô làm đường cong trước ngực phập phồng, nổi bật hơn, sống động hơn.

Trước đây, hắn từng nói với Trần Triển Tinh: “Chỉ là hai khối thịt, đẹp hay không đẹp thì có gì khác biệt?” Nhưng, cảnh trước mắt, thật sự là mỹ cảnh.

Bởi vì, cô là Lục Niệm.

“Nghe đây.” Giọng hắn lạnh lùng và rõ ràng: “Tôi đã nói rồi, tôi luôn là người đứng trên con thuyền của Lục tiểu thư. Một khi đã cùng thuyền với cô, tôi sẽ không bỏ thuyền mà chạy.”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, lời hắn nói như lọt thẳng vào tai cô, lành lạnh. Cô quay mặt đi, một lọn tóc buông xuống.

Bành An dùng tay còn lại vén lọn tóc ấy ra sau tai cô: “Nếu bọn họ muốn làm gì cô, thì phải bước qua xác tôi trước.”

Lục Niệm kinh ngạc trước câu nói này. Cô nín thở, rồi hít sâu một hơi.

Bành An chỉ thấy cổ áo cô như sắp bung ra. Hắn kéo thẳng cổ áo cô lại.

Cô không hiểu hắn định làm gì.

Thật ra hắn chỉ định cài lại khuy áo cho cô, nhưng khi cô hơi nâng người lên, ngón tay hắn chạm phải lớp da mềm mại.

Lúc này, hắn mới nhận ra điểm khác biệt giữa Lục Niệm và Trần Triển Tinh.

Trần Triển Tinh thô ráp và bẩn thỉu.

Còn Lục Niệm như làm từ nước, bất cứ dáng vẻ nào cũng toát lên sự quyến rũ, toàn thân đều mềm mại…

“Bành An.” Cô gọi tên hắn.

Bành An nhận ra ánh mắt mình đã dừng trên phần da thịt kia quá lâu. Hắn buông cô ra: “Xin lỗi, Lục tiểu thư, nghỉ ngơi sớm đi.”

Cô nhìn hắn chằm chằm: “Anh vừa nói không có ý đồ với tôi.”

Hắn gật đầu: “Đúng vậy.”

“Thật sao?“ Cô đưa hai tay ôm vòng lấy cổ hắn.

Hắn định lùi lại.

Cô siết chặt cánh tay để cơ thể mềm mại của mình áp sát vào hắn, thậm chí còn khẽ cọ xát.

Bành An cứng đờ, giữ lấy eo cô, cảnh báo: “Lục tiểu thư, đừng đùa nữa, cô tự gánh chịu hậu quả.” Một sự bực tức phức tạp và khó tả nảy sinh trong lòng.

Cô kiễng chân, ghé sát tai hắn.

Hơi thở ấm nóng của cô phả lên tai, khiến hắn phải quay đầu đi.

Cô cất giọng lạnh lùng: “Tôi chẳng cần mấy lời giả dối của anh. Nói được mấy câu cảm động, giờ lại muốn giết tôi đúng không?”

Động tác của Bành An khựng lại.

Cô buông hắn ra: “Giả tạo.” Nếu hắn muốn giết cô, thì cô sẽ không phải mắc kẹt trong những lời quan tâm giả tạo ấy nữa.

Bành An đứng yên hồi lâu, ổn định tâm trạng rồi mới mở cửa đi ra.

Tiếng ồn ào dưới nhà nhanh chóng biến mất.

Đêm khuya lại trở nên yên tĩnh.

Bành An trở về.

Lục Niệm nửa ngồi nửa nằm trên giường, lười biếng hỏi: “Anh nói gì với bọn họ mà họ nghe lời anh vậy?”

“Tôi bảo với họ, vợ tôi cần nghỉ ngơi.”

“Ai là vợ anh? Anh và em trai anh đúng là cùng một giuộc.” Cô kéo chăn, nằm xuống, cố tình quay lưng lại với hắn.

Tiếng bước chân rất khẽ. Bất chợt, cằm cô bị giữ chặt, mặt bị ép quay lại. Cô đối diện với ánh mắt lạnh như băng của hắn.

Hắn nói: “Đừng đánh đồng tôi với em trai tôi.”

Thật ra không thể đánh đồng. Đôi mắt của Bành An, dù lạnh lẽo, cũng không u ám. Lục Niệm: “Làm sao? Anh chê bai chính em trai mình à?”

“Kết cục của Bành Châm là do nó tự chuốc lấy.” Đây là lần đầu tiên Bành An thẳng thắn bày tỏ quan điểm về cái chết của em trai mình với Lục Niệm.

Bành Châm đúng là đáng chết. Nhưng cô không ngờ rằng, Bành An lại lạnh lùng với em trai mình đến thế: “Anh không thích bị người khác chạm vào đúng không? Vậy bây giờ anh đang làm gì?”

Bành An lập tức buông cô ra, xoa xoa ngón tay, muốn tìm thứ gì đó để lau. Hắn kéo một góc chăn để lau tay.

“Tôi chẳng thể biết anh cứu tôi hay muốn giết tôi nữa.” Lục Niệm mỉa mai: “Nên nói anh giả tạo. Lúc thì muốn cứu, lúc lại muốn giết.”

Bành An nhìn cô. Chiếc cằm của cô bị hắn bóp tạo nên một vệt đỏ, mong manh như viên ngọc vừa được gọt giũa.

Hắn im lặng hồi lâu, rồi bất chợt buông góc chăn ra: “Cảm ơn Lục tiểu thư đã nhắc nhở.”

Cô khó hiểu: “Hửm?”

Bành An bước đến cạnh giường cô.

Cô ngẩng lên nhìn: “Anh lại định làm gì mà đứng gần thế? Muốn dùng chăn lau cả người chắc?”

“Một điểm yếu chí mạng bị người khác khơi gợi và nắm giữ, thật sự quá nguy hiểm.”

Lục Niệm bật cười: “Thứ anh có chẳng phải là điểm yếu chí mạng, anh hô đánh hô giết, người thật sự lo cho mạng sống phải là tôi mới đúng.”

“Tôi muốn lên con thuyền của cô, trước hết phải kiềm chế được chính mình.”

“Anh lên thuyền của tôi làm gì? Vân Môn mới là nơi anh thuộc về, cứ sánh đôi với Trần Triển Tinh mà bay cao đi.”

“Đêm nay tôi sẽ không ngủ trên sofa.” Bành An ngồi xuống mép giường.

“Đáng sợ quá, sợ anh lấy một con dao mà kết liễu tôi.” Lục Niệm nhấc chân từ trong chăn, định đá hắn.

Hắn lại giữ lấy mắt cá chân cô: “Cô không vượt qua giới hạn, thì mọi thứ sẽ bình an.”

“Biến về sofa đi.”

Nhưng Bành An không phải là người răm rắp nghe lời: “Nếu không vượt qua được điểm yếu này, tôi cũng lo rằng mình thật sự sẽ ra tay giết cô.”

“Kém cỏi hơn người thì tôi chịu thua thôi.” Lục Niệm định rút chân lại.

Bành An giữ chặt không buông.

Đường nét mảnh mai kéo dài từ mắt cá chân đến lòng bàn chân, rồi đến đầu ngón chân. Dù lực tay hắn không mạnh, nhưng làn da trắng nõn của cô đã ửng lên chút đỏ.

Bành An bỗng nhiên thả lỏng tay: “Tôi không muốn cô chết. Tôi cần thử xem mình có thể chịu đựng được cô tới mức nào.”

“Nếu anh nhịn được mà tôi không nhịn được, vậy chẳng phải tôi giết anh trước sao?” Ánh mắt của Lục Niệm long lanh, trong veo như nước: “Anh với tôi, kết cục cuối cùng cũng chỉ là xem ai giết ai trước thôi.”

“Nếu cô giết được tôi, tôi cũng cam tâm nhận thua.”