Cánh Bướm Vại Mật

Chương 55



Lục Niệm một mình chiếm trọn chiếc giường lớn. Cô là người có tay chân dài, nằm xoạc ra như hình chữ đại, chắn ngang lối của Bành An.

Cô tự tin, chẳng sợ gì: “Tôi nghĩ anh cũng không dám đè lên người tôi.” Câu nói “Không muốn cô chết” của hắn chẳng khác nào cho cô một liều thuốc an thần.

Kiểm tra ư? Là hắn tự kiểm tra chính mình. Cả đêm nay, người mâu thuẫn và đấu tranh cũng chỉ có hắn.

“Đã gần hai giờ sáng rồi.” Bành An nhấc chân cô trở lại trong chăn: “Lục tiểu thư, nếu tôi không ngủ được trên giường này, đêm nay cô cũng đừng mong được ngủ.”

“Anh muốn kiểm tra gì? Kiểm tra nhỏ hay kiểm tra lớn?” Lục Niệm đặt ngón tay lên môi mình, thấy ánh mắt Bành An dõi theo, cô nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ rồi hỏi: “Muốn hôn không?”

Bành An chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Nhưng... là không vui sao?

Ngón tay cô từ môi lướt xuống xương quai xanh, rồi dừng lại ở khe ng ực, cô mỉm cười quyến rũ: “Muốn hôn ở đâu?”

Hắn lắc đầu: “Tôi sợ cô sẽ chết rất thảm.”

Dưới lớp chăn, Lục Niệm vặn eo một cái, mềm mại như nhành liễu trong gió. Khuôn mặt cô hiện lên vẻ nghịch ngợm. Ở bên Bành An, cô chẳng cần lo hắn bộc phát thú tính. Cô ngáp dài một cái, xoay người sang bên cạnh, nhường lại một khoảng chăn ấm cho hắn: “Lâu rồi không nằm chung giường với đàn ông, tôi không quen.”

Bành An mang chăn từ ghế sofa đặt xuống giữa giường, vạch ra ranh giới(*) rõ ràng.

(*) Nguyên tác: 楚河汉界 (Chǔ hé Hàn jiè) là một cụm từ tiếng Trung, nghĩa đen là “Sông Sở, ranh giới Hán.” Đây là một cụm từ lịch sử với nguồn gốc từ thời kỳ chiến tranh giữa Hán Cao Tổ Lưu Bang và Hạng Vũ, giai đoạn cuối của nhà Tần, khoảng năm 206-202 TCN. Trong cuộc chiến Hán-Sở tranh bá (楚汉争霸), hai phe của Lưu Bang (Hán) và Hạng Vũ (Sở) đã phân chia lãnh thổ bằng một ranh giới tự nhiên là con sông 鸿沟 (Hồng Câu).

Phía tây sông Hồng Câu: Thuộc về nhà Hán do Lưu Bang lãnh đạo.

Phía đông sông Hồng Câu: Thuộc về nước Sở do Hạng Vũ kiểm soát.

Sau đó, Lưu Bang phá vỡ hiệp ước, tấn công Hạng Vũ và giành chiến thắng, lập nên triều đại nhà Hán. Tuy nhiên, ranh giới “楚河汉界” vẫn được nhắc đến như một biểu tượng lịch sử.

Lục Niệm khẽ cười hai tiếng.

Hóa ra là hắn đề phòng cô bộc phát thú tính.

Khi ngủ, hắn rất yên tĩnh, nằm lâu cũng không cần đổi tư thế. Đây là chiếc giường chính hắn đòi nằm, nhưng hắn lại nằm nép sát mép giường.

Làm sao Lục Niệm để hắn được yên? Cô đá chăn ra, nhấc chân khẽ cọ vào hắn, dùng ngón chân chạm nhẹ lên mu bàn chân hắn.

Cơ bắp trên chân hắn bỗng căng cứng lại.

Cuộc kiểm tra chính thức bắt đầu.

Ban đầu, cô chỉ cọ loạn xạ, rồi dần dần, cô men theo đường cơ bắp căng cứng của hắn, từng bước tiến lên. Cô nghiêng đầu, một tay chống cằm, chăm chú quan sát khuôn mặt hắn.

Bành An hơi nhíu mày, ngoài ra, vẫn bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.

Cô đưa tay chọc vào vai hắn, ấn thử, vẫn là cơ bắp cứng ngắc.

Lúc này, cô đang đùa giỡn bên bờ vực sống chết, tất cả phụ thuộc vào sức chịu đựng của hắn mà kéo dài đường sinh mệnh của mình.

“Bành An.” Cô mỉm cười: “Anh bị làm sao vậy?”

Bành An nhắm mắt lại, nhưng điều đó càng làm các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn.

Lục Niệm cọ chân vào người, hắn nhớ tới đôi bàn chân nhỏ nhắn của cô. Tay cô chạm vào vai, hắn biết móng tay của cô được cắt tỉa tròn trịa.

Trong đầu hắn toàn là hình ảnh hai người nằm chung giường, nhưng bên ngoài, hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Cô cố tình khiêu khích, muốn phá vỡ sự tự chủ của hắn, mong hắn mất kiểm soát.

Cô đã bóc đi lớp mặt nạ “dịu dàng” của hắn, liệu lớp mặt nạ “lạnh lùng” bên dưới sẽ như thế nào? Cô chưa thấy được sự “tàn nhẫn” thật sự của hắn.

Ngón chân của cô vượt qua bắp chân hắn, qua đầu gối, rồi leo lên đùi hắn.

Bành An bỗng mở mắt ra: “Lục tiểu thư, dừng lại ở đây thôi.”

“Ồ?” Vừa nói, ngón tay cô lại vẽ vòng tròn trên cánh tay hắn.

Bành An lập tức nắm lấy tay cô: “Đừng mạo hiểm, Lục tiểu thư.” Tay hắn lạnh như giọng nói của hắn.

Lục Niệm rụt tay lại, chân cũng ngoan ngoãn dừng lại. Nhưng trong lòng, cô vẫn muốn thử. Cô chống nửa người lên, ngồi dậy: “Chỉ thế thôi đã không chịu được à?”

Bành An thở ra một hơi: “Mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi.”

“Đúng vậy.” Cô vén tóc, nói khẽ: “Mấy ngày nay chỉ mặc áo sơ mi đi ngủ, không thoáng chút nào, nóng chết đi được.”

Cô tháo thêm một khuy áo, kéo nhẹ chiếc áo ra.

Mảnh da thịt tuyết trắng làm ánh mắt Bành An không kìm được mà bị hút vào.

Cô thấp giọng hỏi: “Vừa rồi, anh nhìn rất lâu đúng không?”

Bành An đưa tay tìm kính trên đầu giường, đeo vào, ánh mắt dừng trên vùng tuyết trắng phơi bày trước mặt: “Đây là câu hỏi tặng điểm của Lục tiểu thư sao?”

Từ khi rời khỏi núi Đông Ngũ, Lục Niệm không còn gầy gò đáng thương nữa. Vóc dáng cô đã trở lại với những đường cong hoàn hảo. Nước da trắng mịn, chỉ nhìn thôi cũng biết đàn hồi tốt tới mức nào.

Cô cố tình dùng cánh tay ép lại, khiến khe rãnh giữa ngực đầy đặn hơn.

Hai người không hề chạm vào nhau, chỉ đấu mắt bằng ánh nhìn.

Hắn lạnh lùng, sâu lắng.

Cô lại đưa tay nâng nhẹ, tạo nên những gợn sóng nhấp nhô.

Vệt sáng trắng lấp lánh. Ngón tay của Bành An khẽ cử động.

Đây là tín hiệu nguy hiểm.

Hắn nhanh chóng tháo kính xuống.

Những khe núi, sự mềm mại, tất cả không còn liên quan đến hắn. Trước mắt hắn chỉ là một màn sương mờ ảo. “Ngủ đi.” Giọng hắn khàn khàn.

“Không thể chịu nổi.” Nếu coi chiếc giường này là chiến trường, thì Bành An chỉ là tân binh, còn Lục Niệm là một đại tướng dày dặn kinh nghiệm. Cô cảm thấy chiến thắng này có chút không công bằng.

*

Mùi hương nhàn nhạt từ bên cạnh thoảng qua khiến Bành An mãi không ngủ được.

Khoảng cách giữa hắn và cô chỉ nửa mét, nhưng hương thơm ấy ngày càng rõ hơn.

Dù Lục Niệm không hề dùng nước hoa, tất cả đều là ảo giác của hắn.

Trong căn phòng tối tăm, mắt cận thị của hắn chẳng nhìn thấy gì, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh người phụ nữ rạng rỡ.

Từ khi bắt đầu chạy trốn, Bành An luôn chênh vênh bên bờ vực mất kiểm soát, như thể có một sợi dây mỏng manh giữ chặt con dao treo trên đầu.

Lục Niệm ở dưới dao mà cười, ngây thơ như không hề biết sự nguy hiểm của con dao đang lên xuống.

Nằm suốt một giờ đồng hồ, cuối cùng, hắn trở lại sofa, tránh xa mùi hương của cô.

Lúc đó, hắn mới ngủ được.

*

Ánh mặt trời buổi sớm rọi vào, Lục Niệm tỉnh lại, ngay lập tức đá chân sang bên cạnh.

Trống không, không có ai.

Cô mở mắt ra.

Bành An không còn ở đó. Cô nhìn thấy hắn đang nằm trên sofa.

Cô tự hỏi, rốt cuộc hắn muốn giết cô hay cứu cô?

Điều đó chẳng phải đã rõ sao? Cô còn sống, chính là câu trả lời.

Thật kỳ lạ, rõ ràng nét mặt hắn lạnh lùng, mà sao cô lại cảm thấy hắn ngoan ngoãn như vậy.

Có lẽ cô đã bị che mắt bởi mỡ lợn rồi.

*

Lối sống thường ngày của Trần Triển Tinh chẳng hề giống người vừa mới khỏi bệnh. Khi buồn chán, anh ta lại quen thói châm một điếu thuốc.

Bác sĩ khuyên nhủ đôi câu: “Trần tiên sinh, chú ý giữ sức khỏe.”

Kim Trường Minh cũng góp lời khuyên.

Nhưng thiếu gia nhà họ Trần chẳng để vào tai.

Mọi người không làm gì được, vì họ đâu giống như Bành An, có thể đi đến giật luôn điếu thuốc khỏi tay anh ta.

Khói trắng lượn lờ quanh môi Trần Triển Tinh. Anh ta khoác hờ một chiếc áo gió mỏng, dáng vẻ uể oải đứng ngắm hoa trong khu vườn.

Mùa đông đến, vườn hoa xơ xác tiêu điều, thậm chí mảnh vườn anh ta đang nhìn cũng đã héo tàn.

Kim Trường Minh bước lại gần: “Trần tiên sinh.”

Trần Triển Tinh bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng: “Có tin tức gì chưa?”

Kim Trường Minh gật đầu: “Chiều hôm qua, Hoàng Kim Thịnh và Trịnh Bát Xuân đã cãi nhau tại sòng bạc, tình thế căng như dây đàn. Nghe nói, người của hai bên đều đã rút vũ khí ra.”

“Sòng bạc của ai?”

“Ưng Ký.”

Trần Triển Tinh nhướng mày: “Vậy là Bát Phong Đường đến gây hấn trước rồi.”

Kim Trường Minh đáp: “Vì lô vũ khí bị mất, gần đây Ưng Ký rất kín tiếng. Còn Bát Phong Đường thì lại đang làm mưa làm gió.”

“Trước đây Trịnh Bát Xuân từng coi Vân Môn là cái gai trong mắt, đã nhiều lần khiêu khích địa bàn của chúng ta.” Trần Triển Tinh bật cười thoải mái: “Ưng Ký và Bát Phong Đường đấu đá nhau, đúng là chuyện đáng mừng.”

Gió đông cuốn theo lá hoa khô rơi xào xạc.

Kim Trường Minh nói: “Trần tiên sinh, gió lớn rồi, bên ngoài lạnh lắm. Vào nhà uống tách trà nóng đi.”

“Phía Bành An có nhắn gì không?”

“Anh ấy nói chờ tín hiệu từ chúng ta.”

Trần Triển Tinh ngậm điếu thuốc: “Vài ngày nữa, không khí lạnh tràn về, nhiệt độ sẽ lại hạ. Đừng để người phụ nữ đó phải vất vả chạy Đông chạy Tây nữa. Liên lạc với Bành An, bảo cậu ta ra mặt đi.”

*

Hôm nay là một ngày yên ổn giữa Lục Niệm và Bành An.

Mã Lưu đến gõ cửa, lớn tiếng nói: “Nếu vẫn không có tin tức gì, đừng nói đến cơm ăn, ngay cả giấc ngủ cũng không có đâu!”

Không cần Bành An lên tiếng, Lục Niệm chỉ nhếch môi cười lạnh khiến Mã Lưu chột dạ.

Mã Lưu hốt hoảng nhớ về lần trúng độc, hắn ta ngậm miệng, lủi thủi đi mất.

Lục Niệm hỏi: “Đợi Ưng Ký lấy được đồ, Cừu Bác Dụ thật sự sẽ để chúng ta đi sao? Họ luôn nghĩ tôi là người giết Hùng Kiến. Không diệt khẩu tôi, chẳng giống tác phong môn phái chút nào.”

“Đi được.” Bành An trả lời chắc nịch.

Cô đợi giải thích thêm, nhưng hắn không nói gì nữa.

Cô khẽ cười: “Dù sao anh cũng ở đây, tôi sẽ tin anh lần này.”

Đêm đến, Bành An vẫn ngồi im không động đậy, không hề có ý định ngủ. Chiếc sofa trở thành khu vực an toàn của hắn.

Lục Niệm cố ý hỏi: “Bài kiểm tra của anh đã có kết quả chưa?”

“Chưa.”

Cô dịch người: “Tôi đi ngủ trước đây.”

“Nếu cô mệt, cứ ngủ đi.”

Cô khinh khỉnh: “Không dám ngủ cùng giường với tôi nữa à?”

“Tình hình hôm nay đặc biệt.”

Lục Niệm thẳng thừng nằm xuống: “Tùy anh.”

Trong giấc mơ ngon lành, cô bất chợt bị kéo dậy.

Không khí ngoài cửa sổ lạnh buốt như nước đá. Bên tai cô vang lên giọng nói trầm lạnh của Bành An: “Đi thôi.”

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cô luôn tin vào phán đoán của Bành An. Lục Niệm đứng dậy, nghe được tiếng động bên ngoài: “Chuyện gì thế?”

Bành An: “Có người tấn công Ưng Ký vào ban đêm.”

Lục Niệm: “Chúng ta đứng về phía nào?”

Bành An nhìn cô: “Cô nghĩ sao?”

Tất nhiên là không đứng về phía nào.

“Đây là tầng hai, không cao, chúng ta nhảy từ đây xuống.” Hắn nói khi đứng cạnh cửa sổ.

“Tầng hai cũng có thể ngã chết người đấy.” Lục Niệm cau mày: “Ít nhất tôi chắc chắn mình sẽ tàn phế nếu nhảy xuống.”

“Tôi xuống trước.” Hắn túm lấy rèm cửa, nhảy xuống. Tay hắn trượt theo rèm, đáp xuống bậu cửa tầng một, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống bãi cỏ.

Lục Niệm hừ một tiếng. Con gà công nghiệp như thế mà có thân thủ này sao? Lúc trước làm sao để cô đâm được nhỉ? Đúng là vận may của cô quá lớn.

Bành An ngẩng lên: “Xuống đi.”

“Tôi không nhảy được.”

“Tôi sẽ đỡ cô.”

“Anh làm được không?”

“Không có nhiều thời gian.”

Tiếng súng vang lên, từng hồi liên tiếp.

Chẳng còn cách nào khác, Lục Niệm đành trèo ra cửa sổ, bám lấy rèm mà nhảy xuống. Nhưng cô không trượt xuống được như hắn, mà lơ lửng giữa không trung, đong đưa qua lại.

“Xuống đi.” Hắn giục.

“Anh nhất định phải đỡ được tôi!” Cô nhảy xuống và ngã thẳng vào lòng hắn.

Hắn lùi lại một bước, nhưng cuối cùng cũng đỡ lấy cô thành công: “Đi thôi.”

Lục Niệm: “Người tấn công là kẻ muốn giết Ưng Ký? Hay muốn giết chúng ta?”

“Có lẽ cả hai.”

Tiếng “đoàng đoàng đoàng” vang dội phía sau, xen lẫn những tiếng động hỗn loạn.

Hai người nhân lúc trời tối, chạy ra ngoài qua lối vận chuyển hàng của nhà bếp. Lục Niệm theo sát Bành An, chạy đến khi khuất trong rừng cây mới ngoái lại.

Có người đã phóng hỏa.

Đặc biệt, căn phòng mà cô và Bành An ở trước đó cháy rực sáng nhất. Nếu chậm thêm một bước, việc trốn thoát sẽ càng khó khăn hơn.

“Ai đến vậy?” Lục Niệm hỏi.

Bành An: “Có thể là người của Bát Phong Đường. Theo lời luật sư Kim, hôm qua Bát Phong Đường và Ưng Ký suýt nữa đánh nhau.”

Lục Niệm: “Bát Phong Đường, Ưng Ký, quan hệ với Vân Môn thế nào?”

Bành An: “Các phe đều tranh giành địa bàn.”

Nói cách khác, tất cả đều là kẻ địch.

Bọn họ bước vào một khu rừng trống trải. Phía trước, bóng cây rậm rạp chồng chất.

Bành An nhìn đồng hồ: “Rời khỏi đây phải đi một quãng rất xa. Xung quanh toàn núi rừng, có thể có thú dữ. Đêm khuya không nên đi tiếp.”

Ánh sáng lóe lên làm Lục Niệm chú ý.

Cô nhìn kỹ, thì ra là chiếc dây cô từng tặng hắn, ánh bạc lấp lánh trong ánh trăng.

“Đúng thế, rừng núi hoang vu thường có nhiều rắn rết. Ví dụ như một loại rắn có tên là hổ mang.” Giọng cô đầy vẻ châm biếm: “Người bị cắn sẽ xuất hiện triệu chứng ngay lập tức, hệ thần kinh bị tê liệt, cơ bắp mất chức năng phản xạ, cuối cùng là suy hô hấp mà chết.”

“Trong rừng cũng có bọ cạp độc.” Bành An nói: “Bọ cạp rất nguy hiểm, nhưng dấu hiệu chích lại không rõ ràng, chỉ hơi đau. Sau đó là co giật cơ bắp, nhịp tim chậm lại, cuối cùng cũng chết vì suy hô hấp. Nhưng thời gian tử vong thường là ba đến bốn ngày sau khi bị chích.”

Lục Niệm bật cười: “Bọ cạp độc còn tử tế hơn rắn hổ mang.”