Cánh Bướm Vại Mật

Chương 56



Lửa được dập tắt sau nửa tiếng, bầu trời bừng sáng vì đám cháy lại tối sầm xuống.

Lục Niệm cũng khá may mắn, trong những cuộc chiến hỗn loạn, cô đều có thể thoát thân mà không hề hấn gì. Trong đó, cũng có phần công lao của Bành An.

Ánh trăng len lỏi qua tầng tầng lớp lớp lá cây. Cô đứng trong bóng tối: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Bành An đáp: “Chúng ta không có dụng cụ chiếu sáng, đi bộ xuống núi sẽ rất nguy hiểm. Nhưng nếu ở đây đợi tới sáng, cũng có thể gặp nguy hiểm từ thiên nhiên. Tốt nhất là lái xe xuống núi.”

“Ở đâu có xe?” Lục Niệm hỏi.

“Cô chờ ở đây.” Hắn nói xong nhưng vẫn chưa rời đi ngay.

Bất ngờ, Lục Niệm nhận ra, giữa cô và hắn đã hình thành một kiểu ăn ý không rõ tên: “Sao vậy? Anh sợ tôi bỏ anh lại mà chạy à?”

Bành An gật đầu rồi nói: “Lục tiểu thư sẽ không dám một mình băng qua ngọn núi này đâu.”

Cô không trả lời. Cô còn chuyện chưa hoàn thành, không còn là người không màng đến mạng sống như trước đây nữa.

Một lát sau, Bành An thật sự lái xe quay lại.

Khu nhà bên hồ đã yên ắng từ lâu, Lục Niệm hỏi: “Tình hình bên trong thế nào?”

Bành An: “Tôi thấy chiếc xe này ở bên ngoài, không khóa nên lái tới. Còn bên trong lộn xộn vô cùng, tôi không vào nên không rõ.”

Lục Niệm lên xe, tiếp tục hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?” Từ cửa hàng đến sân viện, từ khách sạn đến kho hàng, rồi lại đến căn nhà bên hồ của Cừu Bác Dụ, cô không còn nhớ mình đã đi qua bao nhiêu nơi.

“Về Vân Môn.” Bành An đáp.

Nếu Vân Môn không an toàn, thì cả Hồng Kông này cũng không còn chỗ nào dung thân.

Đèn xe rọi sáng con đường. Con đường này không phải là lối lớn, mà là một lối nhỏ khác để lên núi.

Hắn nói: “Có khả năng người của Ưng Ký đã chạy về hướng đó, chúng ta đi lối này để tránh họ.”

“Tại sao người của Bát Phong Đường lại tấn công Ưng Ký trong đêm?”

“Ưng Ký và Bát Phong Đường ngang sức ngang tài, hoặc có thể nói Ưng Ký nhỉnh hơn một chút. Hai bên vốn không hòa thuận.”

“Tôi chưa từng nghe trong những băng nhóm này có ai hợp tác với ai.” Lục Niệm nói: “Toàn là đấu đá lẫn nhau.”

“Bát Phong Đường và Ưng Ký từng xảy ra án mạng. Thủ lĩnh của Bát Phong Đường tên là Trịnh Bát Xuân, kẻ này tàn nhẫn độc ác, không việc ác nào không làm, lại không có nghĩa khí trong giới giang hồ. Ngược lại, Ưng Ký còn có chút đạo nghĩa giang hồ. Trịnh Bát Xuân có một cô em gái gả cho quan chức người Anh, nhờ vậy mà hắn lộng hành ở Hồng Kông. Hắn từng giết một người của Ưng Ký, bị bắt vào đồn cảnh sát, nhưng lại được em rể người Anh bảo lãnh, còn nhận được biệt danh “Bát Gia” lẫy lừng.” Bành An giải thích: “Hôm qua, Trịnh Bát Xuân và Hoàng Kim Thịnh đã xảy ra xung đột trong sòng bạc.”

“Vậy nên người của Bát Phong Đường đã tấn công trong đêm? Đây là căn cứ chính của Ưng Ký sao?” Lục Niệm hỏi tiếp.

Bành An: “Đây là nhà của Hoàng Kim Thịnh.”

Lục Niệm: “Bát Phong Đường đã tạo cơ hội cho chúng ta. Chúng ta hưởng lợi, thoát được rồi.”

Xe đi qua con đường núi gập ghềnh, lúc thì xóc nảy, lúc thì bằng phẳng. Trong xe chỉ có ánh sáng yếu ớt. Chiếc xe rẽ sang một con đường khác, dừng lại trước một cây lớn đổ chắn ngang.

Bành An bị lạc đường.

Khi lùi xe lại, hắn bị Lục Niệm cười nhạo không thương tiếc.

Bành An: “Không thể quay lại đường cũ được nữa.”

Bánh xe cán qua đám cỏ dập nát, dẫn lối đi phía trước. Trong rừng, có gì đó lướt qua rất nhanh.

Lục Niệm cảnh giác: “Ở đây có thú dữ không?”

“Thú lớn thì không, còn thú nhỏ thì khó nói.”

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên phía sau xe, giống như có ai đó ném một quả bom.

Hai người nhìn nhau, rõ ràng cảm nhận được xe bị nghiêng xuống ở phía sau bên trái.

“Lốp xe cán phải thứ gì rồi.” Bành An xuống xe, nhìn thấy bánh sau xẹp lép: “Đi đêm nguy hiểm, chúng ta chờ sáng rồi thay lốp xe và xuống núi.”

Trong bóng tối mịt mù, cả hai ngồi trong xe đợi trời sáng.

Lục Niệm tựa lưng vào ghế, đột nhiên ngồi thẳng dậy, đo khoảng cách giữa cô và hắn: “Này.”

Bành An nghĩ thầm người phụ nữ này không thể nói được lời nào tử tế.

Tiếng cười của cô vang lên trong không gian tối mờ trong xe: “Bây giờ chúng ta còn gần nhau hơn cả lúc ngủ chung giường. Từ giờ đến sáng còn mấy tiếng, anh có nhịn được mà không giết tôi không?”

Bành An quay đầu ra ngoài, nhìn vào màn đêm yên tĩnh: “Không.”

Câu trả lời dứt khoát làm Lục Niệm không hài lòng. Cô xắn tay áo, trông như sắp đánh nhau.

Hắn dịch sát vào cửa xe: “Lục tiểu thư…”

Cô bất ngờ vung tay đập vào hắn. Không chỉ một cái, mà loạn xạ khắp người hắn, lực cũng không nhẹ.

Tiếng “bốp bốp” vang lên trên lưng. Hắn cảnh cáo: “Đừng được nước lấn tới.”

Cô tiếp tục đập không theo trật tự, từ vai đến ngực, cuối cùng bị hắn túm chặt lấy tay.

Hắn dùng lực.

“Đêm khuya thanh vắng, nơi hoang vu hẻo lánh thế này, anh giết tôi rồi đổ tội cho Ưng Ký hoặc Bát Phong Đường thì chẳng phải hoàn hảo sao?” Lục Niệm nghiêm túc nói: “Bành An, tôi đã hiến kế cho anh rồi đấy.”

Khuôn mặt hắn không rõ cảm xúc.

Cô lại hỏi: “Tôi làm càn thế này, anh chịu nổi sao?”

“Sao lại không?” Bành An chậm rãi đáp. Hắn đã chịu đựng cô đủ lâu rồi. Giữ cô lại là để xem màn kịch giữa cô và Trần Triển Tinh.

Quả nhiên, vì cô mà Trần Triển Tinh đã một lần bước qua cửa tử.

Đây chính là một màn kịch hay.

Lục Niệm cười khẽ. Nắm được điểm yếu của Bành An, đương nhiên là cô làm tới, vung tay đánh vào bụng hắn một cái.

Hắn buông tay cô ra, mở cửa xe “rầm” một tiếng, bước xuống.

Lục Niệm hạ kính xe, thò đầu ra gọi: “Cẩn thận thú dữ trong rừng nhé.”

Hắn không quay đầu lại, mất hút trong màn đêm.

*

Lục Niệm cảm giác dường như trong núi vang lên tiếng sói tru.

Trong lòng cô rùng mình, không biết Bành An có gặp chuyện gì không?

Trong khu rừng sâu thăm thẳm này, chẳng ai có bản lĩnh bay nhảy như trong phim, ai cũng chỉ là một con “gà công nghiệp”.

Cô bước xuống xe. Rõ ràng đã thấy hắn bước vào rừng, nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng.

“Bành An!” Giọng cô vang vọng trong rừng, hòa lẫn với tiếng xào xạc của lá cây: “Bành An!”

Cô tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Tất cả âm thanh đều bị gió che lấp. Cô đi cách xe một khoảng khá xa, giờ chỉ còn ánh trăng dẫn lối.

Thật sự, nếu Bành An bị sói tha đi, thì đó cũng là do hắn đáng đời.

Gió mạnh tới mức chỉ nghe thôi cũng khiến cô cảm thấy bị cuốn lấy. Trong một khoảnh khắc, Lục Niệm giẫm phải lớp lá khô, nhưng bên dưới lại rỗng tuếch. Mất thăng bằng, cô nghiêng người, ngã xuống dưới.

Trong lúc hỗn loạn, cô cố gắng túm lấy thứ gì đó, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không kịp nữa.

Cô rơi xuống một cái hố.

Ngoài hố không thấy ánh trăng, hố sâu với bốn bề là vách dựng đứng. Bên trong đầy những cành cây khô gãy đổ nằm chồng chéo lên nhau.

Một tay cô đè lên một nhánh cây, khiến lòng bàn tay bị rách. Khi chạm đất, cô chống bằng chân, nhưng chân trái bị thứ gì đó - có thể là bùn, đá vụn, hoặc cành cây khô - đâm trúng.

Cơn đau ập đến.

Sớm biết vậy, cô đã để Bành An tự lo liệu sống chết.

Cô lớn tiếng gọi: “Bành An!”

*

Lúc này, Bành An đang trong rừng.

Ánh đèn xe như một ngọn đèn nhỏ, chiếu về hướng cô.

Hắn lẩn tránh, tiếp tục đi sâu hơn vào bên trong cho đến khi hoàn toàn bị bóng tối bao trùm. Bên tai hắn chỉ còn lại âm thanh của thiên nhiên.

Hắn kéo nhẹ cổ áo sơ mi, nới lỏng khuy áo.

Từ khi Lục Niệm phát hiện ra bộ mặt thật của hắn, sở thích của cô là trêu chọc, không phải khiêu khích.

Bỗng nhiên, tiếng hét của cô xé tan màn đêm trước mắt hắn.

Bành An đẩy nhẹ gọng kính, quay lại phía xe.

Ánh sáng lại gần, nhưng âm thanh vọng đến từ xa, hơn nữa còn từ dưới đất. Hắn lập tức bước nhanh đến: “Lục tiểu thư.”

Lục Niệm ngẩng đầu lên: “Bành An, tôi ở đây!”

“Cô sao rồi? Có bị thương không?”

“Chân bị thương, không lên được.”

“Tôi đi tìm dụng cụ trong xe.” Hắn nhanh chóng rời đi và trở lại cũng rất nhanh.

Khi xe được lái tới, dù chỉ còn ba bánh nguyên vẹn, ánh đèn xe rọi tới, hắn xuất hiện với hai bàn tay trống trơn.

“Dụng cụ đâu?” Cô hỏi.

“Không có.” Hắn đáp.

Ánh trăng âm u, không gian xung quanh đầy vẻ rợn người, mối quan hệ giữa hai người cũng lạnh lẽo không kém. Họ rốt cuộc là gì của nhau? Không phải bạn bè. Kẻ thù ư? Thật ra hắn chưa từng thật sự làm hại cô, nhưng hắn đã lừa cô.

Cô không nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ thấy hắn cúi người xuống, trông như muốn nhảy xuống hố. Cô hét lên: “Anh nhảy xuống làm gì?”

Bành An: “Không có dụng cụ, chỉ còn cách tôi xuống để đưa cô lên.”

Cô sờ vào vách hố, gập ghềnh nhấp nhô: “Tôi không leo lên được.”

“Tôi biết, nên tôi sẽ xuống.” Hắn bước lên một tảng đá nhô ra làm điểm tựa rồi nhảy xuống hố.

Thế là lại thành cả hai cùng lọt xuống hố.

Lục Niệm không nhịn được mà quở trách: “Có phải anh bị ngốc không? Sao lại thích đồng cam cộng khổ thế chứ?”

Bành An ngồi xổm xuống, kiểm tra chân cô. Ánh sáng mờ mờ nên hắn chỉ có thể nhìn sơ qua: “Bị thương chỗ nào?”

“Trật chân.” Lục Niệm đành nói vậy.

Hắn đưa tay ra, định chạm vào, rồi vội rụt lại. Hắn khẽ ho: “Nếu Lục tiểu thư không phiền, tôi có thể cõng cô lên?”

“Anh nói gì cơ?” Cô đột nhiên túm lấy tay hắn.

Hắn né tránh rất nhanh.

“Tôi không phiền, ai phiền?” Cô hỏi.

Bành An thở dài, quay lưng lại. Thôi thì xem như cõng một hòn đá. Hắn hơi cúi người xuống: “Lên đi.”

Lục Niệm chống chân bị thương, tựa vào vách hố, từ từ leo lên lưng hắn.

Hắn chỉ khẽ cúi người, không có chút ý định giúp đỡ nào.

Cô trèo lên vai hắn, bấm vài cái.

Bành An cứng đờ: “Xong chưa?”

“Anh làm được không đấy?”

“Đây là rừng sâu, nếu thật sự có thú dữ, lúc ấy hai ta kẹt dưới hố, chẳng khác gì cá trong chậu.”

Cô ôm lấy vai hắn: “Anh không định di chuyển à? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi là gấu túi, có thể tự treo lên chắc?”

Hắn đành phải đỡ cô.

Hai chân cô vòng qua eo hắn.

Bành An: “…”

Cô vắt chéo chân, siết chặt lại.

Hắn khẽ hắng giọng: “Lục tiểu thư, có thể đổi tư thế khác không?”

“Không bám chặt, anh trèo được một nửa, lỡ tôi ngã xuống thì sao?”

Thôi, để mặc cô đi.

Ánh đèn xe soi lên vách hố. Bành An dựa vào ánh sáng mờ mờ, bám vào những chỗ nhô ra trên vách. Hắn cong gối, dùng sức bám vào chỗ lõm trên vách hố, cánh tay vươn ra hết mức, ngón tay siết chặt lấy những tảng đá không đều.

Cô áp sát vào lưng hắn, được hắn cõng mà từ từ trèo lên.

Bành An nghiến răng chịu đựng. Nhịn đi, nếu không cô sẽ rơi xuống.

Hắn đẩy cơ thể mình lên, mang theo cả cô.

Lục Niệm nhìn gương mặt nghiêng của hắn.

Bành An nói không sai, sau khi bị cô đâm một nhát, hắn quả thực đã trải qua rèn luyện cường độ cao.

Trong hoàn cảnh như thế này, nếu không phải là người phi thường, chẳng thể nào vừa cõng người vừa trèo lên được.

Để tìm điểm bám tốt hơn, Bành An tạm dừng một chút.

Lúc này, Lục Niệm trượt xuống một chút, hai chân cô siết chặt hơn.

Bành An đứng khựng lại: “Lục tiểu thư… cô siết chặt quá rồi. Thả lỏng đi, lỡ tôi không chịu được thì…”

“Tôi mà rơi xuống thì làm sao đây?”

Ngón tay hắn run nhẹ, vươn ra bám lấy một tảng đá nhô ra.

Lục Niệm như một con bạch tuộc, bám chặt trên lưng hắn: “Bành An, eo anh nhỏ quá đấy.”

“Không muốn chết thì đừng nói nữa.” Giọng hắn mang chút lạnh lùng đến rợn người.

Hắn leo lên đến mặt đất, hai tay chống xuống, mượn lực để trèo lên.

Lục Niệm vừa được thả lỏng đôi chân, lập tức trượt xuống khỏi lưng hắn.

Bành An cúi đầu nhìn: “Chân cô sao rồi?”

“Không sao cả.” Cô đáp, khập khiễng bước về phía xe, nhón chân để giảm đau.

Hắn định đưa tay đỡ cô, nhưng lại thu tay về.

Cô nhìn thoáng qua.

Hắn bước tới mở cửa xe cho cô.

Cô lên xe.

Hắn đứng bên ngoài, tựa vào cửa xe, cúi đầu im lặng.

Lục Niệm thò đầu ra từ cửa sổ xe: “Nghỉ chút đi, anh vừa leo lên cũng mệt mà.”

Bành An liếc nhìn cô: “Tôi muốn ở một mình.”

“Lại sợ không kiềm chế được mà giết tôi à?”

Ngón tay hắn khẽ xoay một chút.

Lục Niệm định xuống xe.

Hắn đưa tay chặn lại: “Cô ngồi yên đi.”

Cô nhìn tay hắn, bất ngờ nắm lấy.

Bành An định rụt tay lại.

Cô giữ chặt, cố gắng mở bàn tay hắn ra.

Lòng bàn tay hắn đầy những vết xước nhỏ, dài ngắn khác nhau, không nhẹ hơn vết thương ở chân cô là bao.

“Được rồi, Lục tiểu thư, cô nghỉ ngơi đi.” Bành An thu tay lại.

“Ngày nào anh cũng nói muốn giết tôi, vừa rồi là cơ hội tốt nhất. Chỉ cần anh bỏ đi, thậm chí không cần động tay, tôi kêu trời không thấu, gọi đất không nghe, tự lo liệu sống chết, anh cũng được rảnh rỗi.”

Hắn định mở lời giải thích rằng hắn không có ý định giết cô.

Nhưng cô lại tiếp lời: “Có phải anh thích tôi rồi không?”

Bành An khựng lại một chút, rồi lạnh lùng hỏi: “Thích là gì?”

Thích là, khi cô gây họa, hắn bảo vệ cô chu đáo. Khi cô trêu chọc, hắn nhẫn nhịn không nổi giận. Rõ ràng hắn có lý do chính đáng để bỏ mặc cô, nhưng lần nào hắn cũng lao vào nguy hiểm để cứu cô.

Lục Niệm đáp: “Thích là, anh không giết tôi.”