Cánh Bướm Vại Mật

Chương 57



Bành An không để lộ chút biểu cảm nào, hắn cất giọng bình thản: “Lục tiểu thư, đừng đùa nữa.”

Lục Niệm cố tình không tin: “Anh thử cho tôi một lý do để anh không giết tôi đi?”

“Vì tôi không muốn cô chết.”

“Anh đang nói kết quả. Tôi cần lý do.”

Bành An bình tĩnh tới mức như đang thảo luận một đề tài học thuật: “Tại sao tôi lại thích cô chứ?”

Lục Niệm nhướng mày: “Tôi đẹp thế này, anh thích tôi chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?”

“Nông cạn.”

“Vậy anh đưa ra một lý do sâu sắc đi.”

“Không có.”

“À, tôi quên mất, anh không dây dưa với phụ nữ, nên chẳng hiểu thích là gì.” Cô đặt một tay lên vai hắn, giọng khiêu khích: “Không thích bị người khác chạm vào à? Nhưng anh làm gì được tôi?”

Nghĩ đến chân cô đang bị thương, Bành An không đẩy cô ra.

Ngón tay cô men theo vai hắn, từ từ trượt xuống đến xương quai xanh: “Từng bị người phụ nữ nào khác chạm vào thế này chưa?”

Không cần hắn trả lời.

Cô nói tiếp: “Chưa. Tôi là người duy nhất.”

Bành An nắm lấy ngón tay cô.

Cô nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng thêm phần rực rỡ: “Bành An, anh không nhận ra sao? Bây giờ anh đã có thể chủ động chạm vào tôi rồi đấy.”

Hắn lập tức buông tay: “Nghỉ ngơi đi, Lục tiểu thư.”

Lục Niệm lên xe, đưa tay xoa nhẹ chỗ bị thương, vừa đau vừa tê dại.

Lòng bàn tay Bành An bị rạch đầy những vết xước, hắn không than đau. Cô cũng chẳng kêu r3n dù bị thương.

Từ gương chiếu hậu, cô thấy khuôn mặt nghiêng cúi thấp của hắn.

Cái đồ ngốc này chắc vẫn đang loay hoay với câu hỏi “thích” hay “không thích” đây mà.

Cô chợt nghĩ, thỉnh thoảng.

Cô nói là thỉnh thoảng thôi.

Bành An cũng lộ ra chút dáng vẻ yếu đuối. Những lúc đó, hắn lại đáng yêu đến lạ.

*

Khi trời hửng sáng, Bành An kết thúc dòng suy nghĩ, thay xong lốp xe rồi quay lại xe.

Lục Niệm giơ tay, nhẹ nhàng phủi những giọt sương còn đọng trên áo vest của hắn, động tác tự nhiên như không.

Hắn đã quen với hương thơm của cô, từ chối cũng vô ích, vì cô chẳng bao giờ nghe lời.

Đôi lúc, sự đụng chạm của cô như thể đó là những cử chỉ quen thuộc của một cặp vợ chồng lâu năm. Cô kéo nhẹ cổ áo vest của hắn.

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy đôi môi đầy đặn của cô cong lên thành một đường cong hoàn mỹ.

“Bành An, ánh mắt của một người không bao giờ biết nói dối đâu.” Cô tỏ vẻ tự tin, như thể đã nắm chắc phần thắng, khẳng định hắn thích cô: “Cứng miệng lắm.”

Bành An khởi động xe, men theo ánh sáng, băng qua rừng để tạo một lối đi.

Lục Niệm liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vô-lăng của hắn: “Có cần đến bệnh viện không?”

“Ừ.” Tất nhiên là cần.

Xe xuống núi, Bành An lái đến một phòng khám quen thuộc.

Khi bước vào, hắn nói với bác sĩ: “Cô ấy bị trật chân.”

Bác sĩ bước tới kiểm tra chấn thương của Lục Niệm.

Lục Niệm lại nói: “Tay anh ấy bị thương.”

Bác sĩ nhìn về phía Bành An.

Bành An: “Tay tôi không sao.”

Bác sĩ quay lại nhìn Lục Niệm.

Lục Niệm: “Tôi cũng không sao. Anh ấy còn bị nặng hơn tôi.”

Bác sĩ không nhìn ai nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục xử lý hồ sơ bệnh án.

Bành An: “Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi.”

Lục Niệm: “Xòe tay ra.”

Hắn lại giấu tay vào túi quần: “Tôi…”

Cô bất ngờ kéo tay hắn ra, lật lên xem.

Lúc trước, khi trời tối, cô chỉ thấy lòng bàn tay hắn toàn những vết xước. Bây giờ, dưới ánh sáng, cô mới nhìn rõ. Một vết thương sâu nhất kéo dài từ ngón út đến tận cổ tay, như muốn cắt đứt đường chỉ tay của hắn.

Cô nghiêm giọng: “Anh bị ngốc à?”

Bác sĩ nói: “Tôi sẽ xử lý ngay.”

Bành An lại cúi xuống, định kéo ống quần của Lục Niệm lên.

Cô lập tức né ra: “Đừng có động tay động chân.”

Bành An: “...”

Cô khoanh tay đứng một bên, không hề tỏ vẻ đau đớn của một người bị thương.

Đến khi bác sĩ xử lý xong cho Bành An, cô mới kéo ống quần lên, để lộ một vết rách dài.

Những đường máu đỏ nổi bật trên làn da trắng nõn. Bành An chỉ cảm thấy thái dương giật giật: “Lục tiểu thư…”

Cô cười với hắn: “Không sao, không đau.”

Bành An: “Sao lúc trước cô không nói?”

Lục Niệm: “Thế sao anh cũng không nói?”

Không ai trả lời.

Hai người cũng im lặng, không nói gì thêm.

Rời khỏi phòng khám, đã gần mười giờ sáng.

Cả hai chưa ăn sáng, mà cũng chưa đến giờ trưa.

Bành An nói: “Đến tiệm trà.”

Phía trước tiệm trà người ra vào tấp nập. Lối vào được lát đá xanh, phía trên treo tấm biển sơn vàng, vòng cửa mạ vàng sáng bóng. Khách bước vào sẽ thấy ngay một bức thư pháp cổ treo trên tường.

Không gian trang trí đậm chất cổ xưa.

Bành An nói: “Đây là địa bàn của ông chủ Cừu.”

Sảnh chính nhộn nhịp. Nhân viên phục vụ liên tục qua lại giữa các bàn.

Cả hai lên một phòng bao ở tầng hai.

Áo vest của Bành An vẫn còn hằn những dấu vân tay lộn xộn mà Lục Niệm để lại. Hắn cũng không muốn gọi chúng là dấu vân tay, vì cái cách cô túm lấy chẳng khác gì một con thú hoang.

Hắn cởi áo, treo lên giá gỗ cạnh cửa: “Lục tiểu thư, cô gọi món đi.” Nói xong, hắn đi vào nhà vệ sinh.

Nhân viên phục vụ gõ cửa, bước vào giới thiệu thực đơn.

Lục Niệm gọi vài món: há cảo tôm, bánh khoai môn, chân gà, cơm nếp gà. Cô nói: “Còn lại đợi anh ấy về rồi gọi.”

“Vâng.” Nhân viên phục vụ cười, rồi rời đi, khép cửa lại.

Lục Niệm dùng mu bàn tay kiểm tra ấm trà, thấy nước đã nguội. Cô mở cửa phòng bao, định gọi thêm nước nóng thì bất chợt nhìn thấy một người đàn ông mặc trường bào dài đang vội vàng bước lên lầu.

Người đàn ông đội một chiếc mũ rộng vành màu đen, một tay giữ chặt vành mũ, cúi thấp đầu, nhanh chóng đi ngang qua phòng bao của cô.

Lục Niệm khẽ gọi: “Ông chủ Đổng.”

Ông ta ngẩng đầu, ngạc nhiên.

“Lục tiểu thư.”

“Ông---“

“Có người đang truy sát tôi.”

Lục Niệm lập tức nói: “Ông chủ Đổng, mời vào trong.”

Đổng Mạnh vừa bước vào phòng bao, những kẻ truy sát ông ta đã chạy lên cầu thang.

Chưa đầy một phút sau, có người gõ cửa phòng bao.

Lục Niệm chỉnh lại quần áo, nở nụ cười quyến rũ muôn phần, bước tới mở cửa.

Một gã đàn ông vạm vỡ với vết sẹo trên mặt đứng ngoài cửa, ngơ ngác nhìn cô, sau đó ngó vào trong. Gã chỉ thấy một người đàn ông ngồi bên cửa sổ, quay lưng ra cửa, nâng tách trà nhấp từng ngụm.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Niệm dựa người nghiêng nghiêng, chặn ngay cửa.

Tên mặt sẹo nói bằng tiếng phổ thông pha lẫn giọng Hồng Kông nặng nề: “Có thấy người đàn ông nào khả nghi không?”

“Các anh đấy, tự dưng đến gõ cửa nhà người ta, chẳng phải rất khả nghi sao?” Lục Niệm đáp.

Tên mặt sẹo nhìn vào trong. Người đàn ông đang ngồi uống trà mặc một bộ vest tối màu, bị lưng ghế cao che khuất nên chỉ lộ ra nửa bờ vai, còn phần dưới cơ thể được giấu sau tấm khăn bàn.

Tên mặt sẹo định bước vào trong.

Lục Niệm nhanh tay chặn lại: “Các anh là ai?”

“Chuyện này không liên quan đến cô.” Gã nói bằng giọng thô lỗ.

“Ồ.” Lục Niệm nhếch môi: “Người ngồi trong kia là một vị khách quý, không biết các anh có dám đắc tội không?”

Tên mặt sẹo nheo mắt, khựng lại.

Lục Niệm tiếp tục: “Nghe danh Bát Gia bao giờ chưa?”

Gương mặt mấy tên ngoài cửa lập tức biến sắc.

Lục Niệm bật cười: “Người kia là bạn của Bát Gia. Vị này chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh uống trà. Các anh tự tiện quấy rầy, khiến ông ấy không vui, Bát Gia cũng sẽ không vui.”

Tên mặt sẹo hỏi: “Vậy xin hỏi vị này là bạn như thế nào của Bát Gia? Thật trùng hợp, chúng tôi cũng là người của Bát Phong Đường, thuộc hạ của Bát Gia.”

Lục Niệm lườm gã: “Các anh là gì mà dám yêu cầu Bát Gia báo cáo chuyện kết bạn?”

Mấy tên đó lúng túng nhìn nhau. Đừng nói Bát Gia, ngay cả những người phụ trách trong những nhánh dưới trướng ông ta, họ cũng chẳng thể gặp mặt. Bọn họ thật sự không thể biết hết bạn bè của Bát Gia.

Đúng lúc đó, người đàn ông mặc vest bên trong lên tiếng, giọng nói uy nghiêm: “Tôi từng thắng bạc ở sòng của Bát Gia, cũng có thể ngẩng cao đầu rời đi, không ai dám cản. Các anh nói xem, tôi là bạn như thế nào của Bát Gia?”

Tên mặt sẹo lùi lại một bước.

“Thì ra là bạn của Bát Gia. Làm phiền rồi, mong ngài thông cảm.”

Lục Niệm cười lạnh: “Còn không mau cút?”

Tên mặt sẹo liếc mắt ra hiệu cho đồng bọn: “Đi, tiếp tục tìm người đàn ông mặc áo dài mã quái.”

Bọn họ lại đi gõ cửa phòng bao bên cạnh.

Lục Niệm chậm rãi đóng cửa.

Cửa vừa khép, cô nhanh chân bước đến gần, hạ giọng hỏi: “Ông chủ Đổng, đã xảy ra chuyện gì?”

Đổng Mạnh trông có vẻ lưỡng lự.

Lục Niệm hiểu ngay: “Nếu ông không tiện nói, vậy thôi đừng kể.” Những người làm công việc ngầm đều có bí mật, chẳng hạn như bạn trai cô, làm gì cũng giấu cô cả.

Đổng Mạnh hỏi: “Lục tiểu thư quen biết Trịnh Bát Xuân sao?”

“Không quen.”

“Vậy sao vừa rồi cô lại nhắc đến bạn của Bát Gia?”

“Đêm qua Bát Phong Đường đã phóng hoả căn nhà tôi ở. Tôi ghi nhớ món nợ này rồi.” Tất nhiên, mọi chuyện cứ đổ hết cho Bát Phong Đường.

Đổng Mạnh nghe xong, gương mặt giãn ra: “Lục tiểu thư, trước đây cô từng mạo hiểm gửi tình báo cho chúng tôi, nhờ vậy tiền tuyến mới giành được thắng lợi. Ân tình này, Đổng mỗ cả đời không quên. Điểm liên lạc của tiệm quần áo ở Thượng Hải đã bị lộ, tôi phải chuyển đến nhà một người bạn, thời gian qua không thể liên lạc với cô.”

“Ông chủ Đổng khách sáo rồi. Những người bị giam ở núi Đông Ngũ đều thoát ra cả chứ?”

“Một số người đã hy sinh, số còn lại vẫn tiếp tục chiến đấu.”

“Tôi có một người chị em tốt, đã bị quân Nhật sát hại dã man…” Đây là chiến tranh, mạng người mất đi trong chớp mắt.

“Lục tiểu thư xin hãy nén đau thương. Nhưng sao cô lại dính vào ân oán với Bát Phong Đường?”

Lục Niệm kể lại ngắn gọn sự việc của mình rồi nói: “Đồ của Ưng Ký đã rơi vào tay người Nhật.” Nói xong, cô làm động tác tay diễn tả khẩu súng.

“Không ngờ, Lục tiểu thư lại là người trong cuộc.” Đổng Mạnh trầm giọng: “Mấy ngày trước, một thương gia người Nhật nói rằng họ đã có một lô vũ khí và chuẩn bị chuyển đến doanh trại của quân Nhật. Lần này tôi đến Hồng Kông chính là để điều tra chuyện này.”

Lục Niệm: “Tại sao ông chủ Đổng lại bị người của Bát Phong Đường truy đuổi?”

Đổng Mạnh: “Bát Phong Đường có làm ăn với người Nhật. Tôi đến để tìm hiểu tin tức, nhưng bị lộ. Nếu quân Nhật có được lô vũ khí này, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, chiến sự tiền tuyến sẽ càng bất lợi.”

Lục Niệm: “Ông chủ Đổng, tôi có thông tin muốn tiết lộ cho ông.”

Ánh mắt Đổng Mạnh đanh lại.

Lục Niệm nói: “Ưng Ký đang có mâu thuẫn với người Nhật, họ muốn thông qua Vân Môn để lấy lại số hàng này.”

Đổng Mạnh ngạc nhiên: “Vân Môn cũng tham gia vào sao?”

Trên người Đổng Mạnh là bộ vest màu xám đậm với hoa văn chìm, đường kẻ tinh tế, kiểu dáng cài khuy đơn giản. Lục Niệm nhìn bộ vest rồi nghĩ về người mặc nó. Đôi khi, cô vẫn tìm lý do để bào chữa cho Bành An, để lý giải cho sự lừa dối của hắn.

Trong quá trình không ngừng nghĩ ra những lý do đó, cô luôn thấy mềm lòng.

Nhưng Bành An lại nói: “Làm ăn với người Anh, cũng làm ăn với người Nhật.”

Đổng Mạnh nhận thấy sự thất thần của cô: “Lục tiểu thư.”

Cô thu lại ánh mắt: “Ông chủ Đổng, tôi có thể vào được Vân Môn.”

*

Bành An nhìn vào gương trong nhà vệ sinh, nhìn vào mắt trái không bị kính che khuất.

Cô nói: “Đôi mắt của một người không thể nói dối.”

Hắn thấy sự lạnh lùng trong đáy mắt mình.

Hắn quay lại phòng bao.

Áo khoác vest treo trên giá treo đã không còn nữa.

Bành An: “Áo của tôi đâu?”

“Vừa rồi có một ông cụ, tôi nhìn thấy ông ấy lạnh cóng, suýt nữa không còn gì để mặc. Tôi không đành lòng, nên đã cho ông ấy chiếc áo vest của anh rồi. Cũng không sao, tôi sẽ bồi thường cho anh.” Lục Niệm bình tĩnh, tự rót trà cho mình uống.

Nhân viên phục vụ gõ cửa, mang lên một rổ há cảo tôm. Vỏ tôm trong suốt như ngọc, thịt tôm tươi mới, lấp ló bên trong.

Lục Niệm nhìn thoáng qua cửa sổ.

Một người đàn ông mặc vest màu xám đậm đang vội vã rời đi.

Bành An cũng nhìn xuống.

Lục Niệm lập tức nói: “Đến Hồng Kông lâu rồi, hôm nay mới được thử món điểm tâm sáng.”

Bành An quay sang: “Đây là món điểm tâm truyền thống của Quảng Đông, có nguồn gốc từ thời nhà Thanh.”

Cô gắp một chiếc há cảo, cắn một miếng, cảm nhận hương vị tôm tươi và nước sốt thơm ngọt: “Vị giác tinh tế, hậu vị kéo dài.”

Tiếp theo, nhân viên lại mang lên một đ ĩa cánh gà.

Lục Niệm nói: “Vỏ mỏng, thịt mềm, nhưng chẳng được bao nhiêu thịt.”

Bành An: “Ăn là để thưởng thức sụn và da gà, có độ dai. Lục tiểu thư thử xem.”

Cô lại gắp một chiếc: “Ừm, gia vị rất thơm.”

Bành An: “Món này được tẩm gia vị từ xì dầu và tiêu, sau đó thêm váng đậu và mộc nhĩ trong quá trình chế biến để thấm gia vị.”

Chủ đề câu chuyện của họ đột nhiên chuyển sang món ăn, giống như hai người bạn lâu ngày gặp lại, liên tục khen ngợi mấy món điểm tâm sáng này.

Trong lúc ăn, Lục Niệm hỏi: “Mấy ngày nay anh chỉ còn một chiếc kính, có ảnh hưởng đến thị lực không?”

“Thỉnh thoảng nhìn bị mờ, ngoài ra không có gì.”

“Thật đáng tiếc, mấy ngày nay tôi gặp phải nhiều chuyện rắc rối.” Cô chớp mắt: “Nếu không, chắc chắn anh sẽ càng mê mẩn tôi hơn.”

Bành An đặt ly trà xuống: “Còn phải xem xét câu trả lời cho câu hỏi của Lục tiểu thư.”

Cô không hiểu ngay: “Cái gì?”

“Cô nói “thích”.”

Cô cười vui vẻ: “Chỉ trong chưa đầy nửa ngày, anh đã nghĩ thông rồi sao?”

Bành An: “Nếu Lục tiểu thư đã nói rõ như vậy, hiểu tôi hơn cả tôi, thì…”

Cô nghiêng đầu, cảm thấy vẻ mặt hắn lúc này có phần nghiêm túc quá mức.

Bành An: “Tôi coi vấn đề này là một việc khẩn cấp. Tôi phải nhắc nhở Lục tiểu thư.”

Cô nhấp một ngụm trà: “Xin mời nói.”

“Tốt nhất cô nên cầu nguyện câu trả lời là phủ định.”

Lục Niệm bật cười: “Vậy phải hỏi anh, trái tim anh có nghe lời cầu nguyện của tôi không?”

“Nếu tôi thật sự thích cô.” Ánh mắt Bành An không hẳn là đầy tình cảm: “Lục tiểu thư, cô phải tự chịu hậu quả.”

“Hậu quả gì? Hậu quả là anh không cho phép mình có điểm yếu chí mạng, sau đó một đao gi ết chết tôi sao?”

“Trước đây tôi không giết cô, sau này cũng không giết cô.” Bành An ngừng lại một chút: “Nhưng một khi tôi muốn thì không có gì cản nổi.”

Cô cười khanh khách hai tiếng: “Được thôi, thử xem ai sợ ai.”

Bành An thích cô mới được. Cô không sợ hắn thích mình, cô sợ hắn không thích mình. Cô muốn nhờ Vân Môn giúp Đổng Mạnh một tay.

Bành An không nhắc lại chuyện chiếc áo vest nữa. Hắn nhìn về phía góc đường.

Một bóng dáng mặc áo vest đã rời đi từ lâu.

Ánh nắng hôm nay rất đẹp, là một ngày tuyệt vời.

Trong phòng bao, một người đàn ông và một người phụ nữ, mỗi người một tâm tư khác nhau.