Cánh chim Lạc Việt

Chương 27: Không đánh không quen



Mùa 1- Cánh chim Lạc Việt- Phần 2

Một buổi sáng chỗ ty hàng. Cái Thơm đang ngồi đan dép với chục bà cô. Gần tháng nay nàng chăm làm mọi đồ vật mây tre, khó tột là khiên cũng làm được. Nàng muốn học làm đồ gốm nhưng Cả Rồng nói không vội.
Tuấn Minh bước vào nhà ty hàng. Lũ người vẫn làm như thường ngày. Chàng nhìn Cái Thơm đan dép vẻ hài lòng. Sắp tới cần dạy Cái Thơm làm đồ gốm rồi. Chàng biết Cái Thơm sẽ về dạy người lạc Dơi mà không nói gì. Cái cần giữ là cung đã giữ rồi, còn lại không đáng kể.
Tuấn Minh chọn Cái Thơm đứng đầu ty là có lý do. Kế hoạch “ăn dân” đổ vỡ vì thói sống khép kín của người thời này. Mà trao đổi hàng cần đi qua nhiều lạc nên cần một người nổi tiếng để mở đường. Cái Thơm đến lạc Tắc- kè như của trời cho. Chàng cần bắt đầu mở đường ngay. Cụ thể là lạc Phăng.
Tuấn Minh ngồi cạnh Cái Thơm rồi kể chuyện cụ tổ hai lạc ghét nhau nên ném đá khi nhìn nhau. Cái Thơm nghe xong nói ngay.
“Không tốt”.
Tuấn Minh nói ngay.
“Đúng. Ta muốn nàng giúp”.
Rồi hai bên to nhỏ gì đó. Chỉ thấy buổi chiều Tuấn Minh nung gì đó giống bình gồm nhưng nhỏ cỡ nắm tay.

Sáng hôm sau 30 sức ty binh và Tuấn Minh Cả Tròn và Cái Thơm bước qua đoạn suối cạn phía Đông sang khoảng đất lạc Phăng.
Pốp… pốp… pốp…
Tiếng mõ nghe rõ từ xa. Đoàn người hướng hang lạc Phăng. Cái Thơm đã qua đây nên biết đường. Nàng đi đầu. Theo sau là Tuấn Minh và Cả Tròn.
Đội sức đi được nửa buổi sáng thì nhóm người lần trước hiện ra. Cả Ngạnh thấy Cái Thơm đi chung với người lạc Tắc- kè thì bước ra hỏi.
“Cái Thơm. Tránh”.
Cái Thơm biết ngọn cành lí do nên đáp.
“Không. Ta là người lạc Tắc- kè”.
Ngạnh hỏi lại.
“Đúng không?”.
Ngạnh biết Cái Thơm là Cái đời sau của lạc Dơi. Các bề trên khắp vùng ai cũng biết chuyện này. Đó là lí do Ngạnh không ném đá đoàn người. Giờ là người Tắc- kè thì không hiểu.
Cái Thơm liền lại gần Cả Ngạnh rồi nói nhỏ to gì đó. Nghe xong Cả Ngạnh lưỡng lự.
“Chuyện này…”.
Cái Thơm nhấn mạnh.
“Nếu thua cũng có thưởng”.
Ngạnh đáp ngay.
“Được”.
Trước đó Cái Thơm nói lạc Tắc- kè muốn thách đánh lạc Phăng. Nếu lạc Phăng thắng nhận thưởng 3 mai đá, 1 bọc muối, mười cá to. Nếu thua vẫn có thưởng là 1 mai đá và 10 cá to và về sau không ném đá người lạc Tắc- kè.
Cả Phăng lưỡng lự nhưng tính kiểu gì cũng có lợi. Thêm nữa lạc Tắc- kè gọi theo 30 sức, không có chuyện thôi bỏ.
Ngang trưa, trước hang lạc Phăng là khoảng đất khá bằng. Cái Thơm vẽ vòng tròn rộng 40 bước. Lũ người lạc Phăng đứng quanh xem chuyện lạ.
Đội sức mỗi bên 10 người. Không dùng lao, gậy, rìu, ném đá. Bên nào bị đánh bật hết khỏi vòng tròn là thua.
Bên lạc Phăng có 13 sức. Họ gọi ra đội sức do Cả Ngạnh đứng đầu. Bên lạc Tắc- kè, đội sức có Tuấn Minh và Cả Tròn. Do Tuấn Minh đứng đầu.
Mo lạc Phăng xem qua một lượt không có gì gian lận. Cụ hét to.
“Đánh”.
Hai bên hiểu ý nghĩa của trận đánh nên nhập cuộc dè chừng. Một bên đánh vì thưởng to, một bên đánh vì mở đường.
Tuấn Minh thấy người bên kia co cụm sau lưng Cả Ngạnh thì thầm mắng. Mình ngồi nghĩ nát óc tình huống ABC mà bên kia đứng im thì hỏng. Phải khích tướng thôi. Chàng đi tách khỏi đội. Bước lên trước 5 bước.
Lêu… lêu…
Tuấn Minh làm mặt quỷ quay về bên kia. Bên kia có vẻ tức nhưng vẫn đứng im. Chàng cần thêm chút dầu vào lửa.
Bạch… Bạch…
Tuấn Minh quay lưng lại rồi chổng mông vỗ đít. Bên kia tức lắm. Một sức bước lên muốn đánh Tuấn Minh.
Tuấn Minh thấy bên kia có người lên. Chàng hô to.
“Lên hết”.
Tức thì 9 người bên lạc Tắc- kè đi lên. 10 đập 1 chắc thắng.
Cả Ngạnh chưng hửng. 10 sức bên kia muốn đánh một sức bên ta. Không được. “Lên hết”.
Hai chục sức sắp lao vào nhau. Trận đánh chính thức bắt đầu. Sắp tới là va chạm nảy lửa. Lũ người lạc Phăng chăm chú nhìn xem.
Cả Ngạnh lao lên. Bỗng có vật gì bay đến trước mặt. Chàng lấy tay phải che mặt theo bản năng.
Xoảng…
A…
Một thứ gì đó bung ra bụi. Mắt Cả Ngạnh bị thứ gì bay vào nên chớp liên tục. Chàng kịp nghe bên tai nghe tiếng xoảng xoảng. Tiếng người khác la hét.
Cả Ngạnh không nhìn thấy gì. A… Ngực bỗng đau nhói. A… Ai đang đấm đá… A…. Ai đang kéo chân…
Một lúc sau. Cả Ngạnh rụi mắt xong đã thấy mình và mọi người lăn bò trên đất. Thân ở ngoài vòng tròn. “Chuyện gì đây? A… Thua rồi sao”.
Mo lạc Phăng thấy người lạc Tắc- kè ném nhiều vật gì vào đám người lạc mình. Khói bụi giống như tro bếp. Người lạc Phăng ho ục ạc và rụi mắt. Ngay lúc đó người lạc Tắc- kè lao vào đấm đá rồi ném người lạc Phăng ra khỏi vòng tròn.
Nhìn 10 người lạc Tắc- kè vẫn đứng trong vòng tròn. Mo lạc Phăng tức lắm, nói với Cái Thơm.
“Chơi xấu. Không”.
Cái Thơm đã lường trước sẽ có lời này nên nói ngay.
“Phải không. Lúc trước ta có nói không ném đá. Nếu ném tro bếp không tính”.
Mo lạc Phăng phân bua
“Chuyện này…. Được. Ta thua”.
Cái Thơm vui mừng.
“Tốt. Mo có muốn nhận phần thưởng chiến thắng?”.
Miếng ngon trong tầm tay Mo lạc Phăng hồ hởi.
“Làm sao có ?”.
Cái Thơm nói ngay.
“Lạc hai ta kết bạn”.
Thế là mọi việc đúng như Tuấn Minh lường trước. Chàng nghĩ nát óc làm sao đánh thắng lạc Phăng nhưng không gây chảy máu. Cuối cùng nghĩ ra đạn tro bếp làm bằng gốm mỏng phơi khô. Gốm mỏng không nung nên dễ vỡ. Để tăng tác dụng, chàng dã bột quế kĩ rồi trộn vào. Sau cùng chia mỗi sức một đạn.
Nhắc lại: Bột quế từ Cái Thơm. Nàng mang sang để thách nấu ăn.

Từ nay lạc Tắc- kè kết bạn với lạc Phăng. Hai bên ước định:
Một, hai bên sẽ giúp nhau khi có giặc.
Hai, người lạc hai bên đi lại tự do trong khoảng đất hai bên.
Ba, không bắt buộc, mỗi năm lạc Tắc- kè cho 1 mai đá, mỗi tháng cho chục cá to.
Hai bên vui vẻ chào nhau. Khác hẳn không khí ngột ngạt buổi sáng.