Ninh Noãn Noãn gào khóc.
Bùi Ôn Ôn vội làm thủ ngữ: [Em sao vậy? Lục Yến bắt nạt em à?]
Ninh Lăng Trần đứng phía sau nói: “Kệ nó đi, nó lúc nào chẳng thế.”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt Ninh Lăng Trần vẫn đầy lo lắng, chỉ là không tiện hỏi thẳng trước mặt Lục Yến.
Ninh Noãn Noãn lập tức xù lông: “Đúng là em bị bắt nạt đấy! Anh có biết mười mấy ngày nay em sống khổ sở thế nào không? Nói ra thôi mà nước mắt em đủ để làm ngập cả sông Trường Giang rồi!”
Ninh Lăng Trần nhìn dáng vẻ ngang ngược, hống hách, đáng ăn đòn của Ninh Noãn Noãn thì thở phào nhẹ nhõm. Anh biết chắc rằng cô em gái này không hề bị bắt nạt. Đặc biệt là khi thấy Lục Yến đứng bên cạnh cười tủm tỉm mà chẳng tỏ vẻ khó chịu dù Ninh Noãn Noãn đang giương nanh múa vuốt. Điều đó khiến Ninh Lăng Trần càng thêm yên tâm, như trút được tảng đá đè nặng trong lòng.
“Anh có ý gì?”
Ninh Noãn Noãn vừa đi gần tới cửa sân bay thì nghe anh trai nói không phải đến đón cô về nhà, cô khá ngơ ngác.
Ninh Lăng Trần nói: “Em mới về, trước tiên nên đi chào hỏi bố mẹ Lục Yến, ăn bữa cơm ở nhà họ, tối rồi hãy về chỗ anh ăn cơm.”
Đây là phép lịch sự, Ninh Lăng Trần sợ bố mẹ Lục Yến sẽ trách Ninh Noãn Noãn thiếu lễ nghĩa.
“Đúng rồi, em có mua quà cho trưởng bối chưa?”
Ninh Lăng Trần vội hỏi thêm.
Ninh Noãn Noãn hậm hực bĩu môi: “Có mua mà! Đương nhiên em phải mua chứ!”
Ninh Lăng Trần gật đầu, vậy là tốt. Anh chỉ sợ Ninh Noãn Noãn quên mất chuyện mua quà, đến mức anh đã chuẩn bị sẵn cả quà để mang theo cho cô.
Lục Yến nói bố mẹ anh không để tâm mấy chuyện đó.
Nhưng Ninh Lăng Trần vẫn kiên quyết bắt Ninh Noãn Noãn về nhà họ Lục trước.
Ninh Noãn Noãn đành phải đi theo, nhưng suốt quãng đường, vẻ mặt cô buồn t.h.ả.m cứ như bị anh ruột ruồng bỏ.
Lục Yến thấy vậy thì chỉ biết ngao ngán, trợn cả mắt.
“Chỉ là muộn vài tiếng mới về chỗ anh trai em mà sao em làm vẻ mặt như vừa mất bố thế kia?”
“Không thể nào, nếu em mất bố, biểu cảm của em sẽ như thế này này!”
Ninh Noãn Noãn quay sang, nhe răng cười với Lục Yến, trông chẳng khác nào con chuột chũi. Lục Yến phì cười, đưa tay đẩy đầu cô sang một bên.
Vừa về đến nhà, Lục Yến nhận được một cuộc gọi từ công ty có việc cần giải quyết, nên anh vội quay về công ty trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Buổi tối, Ninh Noãn Noãn đến nhà anh trai ăn cơm.
Khỉ thật, đồ khốn nạn, chẳng phải đó là Cố Phong Diệp sao?
Vừa nhìn thấy xe của Cố Phong Diệp, Ninh Noãn Noãn đã thấy ngứa ngáy cả tay. Cô chỉ muốn cầm viên gạch mà đập c.h.ế.t cái tên ch.ó má này!
Ninh Noãn Noãn lại bắt đầu lên cơn bồn chồn, lo lắng.
Cô lập tức gọi điện đến nhà họ Mạnh, chẳng thèm gọi cho cô vợ danh nghĩa của Cố Phong Diệp là Mạnh Tuyết Ninh nữa, mà trực tiếp gọi cho bố của Mạnh Tuyết Ninh, tức bố vợ anh ta!
“Con rể của ông, Cố Phong Diệp, lại chạy đến trước cửa nhà tôi định quấy rối anh trai tôi đấy! Ông định làm gì đây? Hay là để tôi quay video rồi đăng lên vòng bạn bè, cho nhà họ Mạnh và họ Cố nhà các người nở mày nở mặt?”
Ninh Noãn Noãn không đợi ông cụ đáp lời đã thẳng tay cúp máy.
Nhà họ Mạnh không bằng nhà họ Cố, nếu không đã chẳng gả con gái mình cho một kẻ đồng tính như Cố Phong Diệp. Nhưng nhà họ Mạnh cũng không phải hạng xoàng, Ninh Noãn Noãn biết chắc chắn họ sẽ gọi điện cho nhà họ Cố để nói chuyện.
Ninh Noãn Noãn ngồi trong xe chờ, quả nhiên thấy Cố Phong Diệp nhận điện thoại.
Anh ta rít một hơi thuốc, cau có hét lên: “Bảo cô ấy quản đứa trẻ cho tốt là được! Tôi muốn đi đâu, gặp ai thì liên quan quái gì đến cô ấy?”
Nhưng sau khi cúp máy, Cố Phong Diệp vẫn quay xe rời đi.
Tuy vậy, lòng Ninh Noãn Noãn chẳng nhẹ nhõm chút nào. Tên này không dễ từ bỏ, anh ta là kẻ rất cực đoan, sớm muộn gì cũng có chuyện. Cô cần tìm cách nào đó để kiếm cho Cố Phong Diệp một người đàn ông.
Ninh Noãn Noãn ngồi trong xe suy nghĩ, hay là tìm một người trông giống anh trai mình, rồi đi phẫu thuật chỉnh sửa chút để thành bản sao hoàn hảo của anh cô, xong dùng người đó đi quyến rũ Cố Phong Diệp? Chắc sẽ có hiệu quả.
Khi Ninh Noãn Noãn về đến nhà, Ninh Lăng Trần và Bùi Ôn Ôn đang đợi cô ăn cơm. Lục Yến vì bận việc công ty chưa tan làm nên cô về một mình.
“Anh à, em đi trăng mật về rồi, bao giờ anh cầu hôn chị Ôn Ôn thế?”
Ninh Noãn Noãn cố tình hỏi ngay trong bữa ăn.
Bùi Ôn Ôn lập tức đỏ bừng cả mặt, vừa ngại ngùng vừa lén nhìn Ninh Lăng Trần đầy chờ mong.
Ninh Lăng Trần gắp miếng cá đã gỡ xương bỏ vào bát Ninh Noãn Noãn.
“Ăn cơm cũng không bịt nổi cái miệng em à? Lo mà ăn đi.”
“Anh đừng đ.á.n.h trống lảng!”
Ninh Noãn Noãn không buông tha, bám riết lấy anh trai: “Anh do dự cái gì? Sinh con, khó đẻ sao? Mau cầu hôn đi chứ!”