Ninh Lăng Trần không thèm để ý đến cô.
Ninh Noãn Noãn gấp gáp bắt đầu nghĩ lung tung, mẹ nó không cầu hôn chẳng lẽ vẫn còn tình cảm với Cố Phong Diệp?
“Chị dâu, chị đừng chờ anh ấy nữa, phụ nữ chúng ta phải chủ động! Anh ấy không làm thì chị làm! Nếu anh ấy không đồng ý thì cứ trói lại rồi làm một trận luôn!”
Ninh Noãn Noãn càng nói càng kích động. Sắc mặt Ninh Lăng Trần xanh lét, còn Bùi Ôn Ôn thì rõ ràng nghe rất nhập tâm, ánh mắt lấp lánh như thể đang nghĩ ngợi sâu xa...
Sau bữa cơm, Ninh Lăng Trần đưa Bùi Ôn Ôn về trước. Ninh Noãn Noãn vì rảnh rỗi không có việc gì làm, ngồi xem camera trước cổng nhà thì lại thấy Cố Phong Diệp đứng rình mò ở ngoài. Ninh Noãn Noãn giận đến mức muốn xách ngay cái máy hút bụi bên cạnh lao ra, quyết ăn thua đủ với anh ta!
Tên khốn này, thật muốn kiếm một gã đô con lực lưỡng “làm” c.h.ế.t anh ta!
Ninh Noãn Noãn nghiến răng nghĩ thầm.
Đêm đó, Lục Yến về đến nhà thì đã hơn 9 giờ tối. Vừa vào nhà, anh thấy đèn trong phòng khách vẫn bật sáng, còn Ninh Noãn Noãn thì cuộn tròn trên ghế sô pha, ngủ thiếp đi.
Lục Yến lay cô dậy.
“Sao em lại ngủ ở đây?”
Ninh Noãn Noãn dụi mắt ngồi dậy: “Em đang đợi anh.”
Lục Yến bắt đầu cởi cúc áo, vừa cởi vừa nói: “Được rồi, anh đi tắm trước, em đợi anh 3 phút nhé.”
Ninh Noãn Noãn nhìn thấy anh chỉ chớp mắt đã cởi sạch trơn, mặt cô đỏ bừng lên!
“… Anh nghĩ em đang đợi để làm gì chứ?”
Ninh Noãn Noãn tức điên lên! Mẹ nó, cái tên này, trong đầu ngoài chuyện “ấy” ra thì không còn gì khác sao? Tên Đỗ bé ba ở nước ngoài không về nước làm anh thèm khát đến mức này rồi?
Lục Yến đang cầm đồ lót, mặt rất nghiêm túc: “… Chẳng phải em đang đợi cái đó sao?… Thật ngại quá, là anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Rồi anh quay lưng, mặc lại quần áo.
Mặc lại…
“Đồ ngốc!”
Ninh Noãn Noãn đứng trên ghế sô pha, nhìn Lục Yến bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, rồi đảo mắt, vô cùng khó chịu!
Cởi ra rồi thì thôi, làm luôn đi, lại còn mặc vào làm gì.
Đêm đó, khi Ninh Noãn Noãn đang đi vệ sinh, cô nhận được điện thoại từ Tống Văn Sương.
Giọng Tống Văn Sương đã khàn đặc vì khóc.
“Noãn Noãn! Mình không sống nổi nữa, Từ Viễn Châu ngoại tình rồi!”
“Ồ, xin chia buồn.”
Ninh Noãn Noãn rất bình tĩnh, chẳng mảy may ngạc nhiên. Từ đầu Từ Viễn Chu đã là loại người có m.á.u ngoại tình, có gì phải ầm ĩ chứ.
“Mình phải làm sao đây?”
Tống Văn Sương thật sự đau khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ninh Noãn Noãn nói: “Cậu cũng ngoại tình đi, hai người các cậu cùng chơi trò phép thuật đối kháng, ngoại tình đối ngoại tình.”
Tống Văn Sương tức đến mức c.h.ử.i ầm lên: “Ninh Noãn Noãn, cậu đừng có mà hả hê! Cậu có phải bạn thân của mình không? Cậu không có lương tâm!”
Ninh Noãn Noãn cũng hét lại: “Cậu đáng đời! Bảo ly hôn thì không chịu, giờ cậu tự chịu đựng đi! Mình đang hưởng tuần trăng mật ngọt ngào, không rảnh quan tâm chuyện vớ vẩn của cậu!”
Tống Văn Sương gào khóc đòi Ninh Noãn Noãn hôm sau phải đi bắt gian cùng cô ấy.
Sáng hôm sau, Ninh Noãn Noãn dậy sớm, cô vươn vai, định ra ngoài chạy bộ.
Lục Yến đã dậy từ sớm, đang ngồi trong phòng khách đọc báo.
“Em dậy rồi à? Định ra ngoài? Chờ chút, anh có thứ muốn đưa em.”
Lục Yến nói với vẻ dịu dàng, làm Ninh Noãn Noãn lập tức sáng bừng cả mắt, nghĩ thầm, chắc là quà cho mình đây! Trời ơi, lại còn sự lãng mạn bất ngờ nữa chứ~
Trong suốt tuần trăng mật, Lục Yến không hề mua quà cho cô.
Ninh Noãn Noãn tức đến mức nửa đêm đi vệ sinh còn lén dùng chân đạp vào mặt Lục Yến.
Ninh Noãn Noãn kích động chìa tay ra.
Lục Yến cúi xuống nhấc túi rác bên cạnh ghế sô pha lên, đưa cho cô: “Ra ngoài thì tiện tay vứt cái này.”
Đậu má…
Mặt Ninh Noãn Noãn lập tức tái xanh.
Cái đồ khốn này, trước ngày cưới thì hết quà nhỏ bất ngờ này đến sự lãng mạn khác, đám cưới xong là bộc lộ bản chất, bắt đầu tặng rác rồi phải không?
“Anh tự mà vứt.”
Ninh Noãn Noãn ném túi rác xuống đất, không thèm nhìn anh lấy một cái! Hôm nay dám bảo cô vứt rác, ngày mai chắc sẽ bắt cô quỳ lau sàn luôn mất, không thể chiều anh được, xì!
Cô vừa quay đầu đi thì bị vướng vào mép thảm, ngã mạnh xuống đất, tiếng “rầm” nghe rất rõ.
Ninh Noãn Noãn đau đến mức đầu óc choáng váng.
Cô “oà” khóc một tiếng nức nở, khóc đến không thở nổi.
Lục Yến vội vàng sờ đầu cô: “Sao vậy? Ngã đau chỗ nào?”
“Sao thế con?”
Lúc này, Lâm Văn Hoa đột nhiên đẩy cửa bước vào, nghe thấy tiếng khóc liền vội vàng chạy tới. Ninh Noãn Noãn khóc lóc t.h.ả.m thiết, nước mắt rơi như mưa: “Mẹ ơi-”
“Lục Yến anh ấy đ.á.n.h con!”
Sắc mặt Lục Yến cứng đờ!
Lâm Văn Hoa liếc Lục Yến một cái, ánh mắt sắc như dao, rồi lập tức quay sang hỏi: “Nó đ.á.n.h con ở đâu? Ngoan nào, đừng khóc nữa, nói mẹ nghe.”
“Anh ấy… anh ấy đẩy con, làm con ngã đập đầu xuống đất, đau c.h.ế.t đi được. Anh ấy cứ đối xử lạnh lùng với con, mỗi lần con hỏi vài câu thì anh ấy lại nổi cáu.”