Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 118:



Ninh Noãn Noãn vừa khóc vừa kể lể.

 

Lâm Văn Hoa nhìn Lục Yến: “Xin lỗi Noãn Noãn ngay!”

 

Lục Yến chăm chú nhìn Ninh Noãn Noãn, cô khóc đến mức nước mắt như hoa lê đẫm mưa, trông vô cùng yếu đuối, nhưng lại chẳng thèm liếc anh lấy một cái.

 

Lục Yến trợn mắt.

 

Lâm Văn Hoa siết chặt nắm đấm, các khớp tay kêu lên những tiếng “rắc rắc”.

 

Lục Yến: “… Bà xã, anh sai rồi, anh hứa sẽ không lạnh lùng với em nữa.”

 

Đồ đàn ông thối tha, giờ thì biết tay tôi chưa! Tôi đây còn có thể biến mẹ anh thành mẹ tôi đấy!

 

Ninh Noãn Noãn thầm đắc ý trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng nói với Lâm Văn Hoa: “Mẹ ơi, anh ấy không cố ý đâu, mẹ đừng trách anh ấy nữa. Tâm trạng anh ấy không tốt thôi. Con ra ngoài chút nhé, tiện mang rác đi đổ luôn, ngày nào rác trong nhà con cũng dọn đúng giờ mà.”

 

Ninh Noãn Noãn xách túi rác ra ngoài.

 

Lục Yến: “...”

 

Sau khi Ninh Noãn Noãn đi, Lục Yến bất lực trợn mắt một cái: “Mẹ, lời cô ấy nói mẹ cũng tin à? Con lạnh lùng với cô ấy? Rõ ràng là cô ấy bịa chuyện!”

 

Lâm Văn Hoa ngồi xuống sô pha.

 

“Mẹ biết chứ.”

 

“… Mẹ biết?”

 

Lâm Văn Hoa chậm rãi đáp: “Lần này Noãn Noãn về, con bé tặng mẹ một chiếc túi kim cương phiên bản giới hạn của KV kèm theo một bộ trang sức đá sapphire. Còn con thì sao?”

 

Ánh mắt Lâm Văn Hoa lướt qua Lục Yến: “Con mang về cho mẹ một túi đồ lót chưa giặt.”

 

Lục Yến giữ vẻ mặt điềm tĩnh, giải thích: “Khách sạn không sạch sẽ, mẹ cũng biết mà, con chưa bao giờ giặt đồ ở khách sạn.”

 

Lâm Văn Hoa nói: “Khách sạn có thể bẩn hơn túi đồ lót chưa giặt của con sao?”

 

Lục Yến: “...”

 

Lâm Văn Hoa tiếp tục cười nhẹ: “Ngày mai, bà chủ Lưu tổ chức triển lãm tranh cho con gái bà ấy, nghe nói bé ba của bố Noãn Noãn cũng sẽ đến. Mẹ định mang chiếc túi Noãn Noãn tặng để đến đó, phải để người ta biết con gái mẹ hiếu thảo thế nào.”

 

Lục Yến cười theo: “Vậy thì mang thêm cả bộ trang sức sapphire nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lâm Văn Hoa gật đầu: “Tất nhiên rồi, mẹ chọn xong cả lễ phục để phối với nó luôn rồi.”

 

Cái túi mà Ninh Noãn Noãn tặng cho Lâm Văn Hoa là mẫu giới hạn chưa được phát hành của KV, toàn thế giới chỉ có ba cái. Vì mẹ ruột của Ninh Noãn Noãn là một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, quen biết rộng trong giới thời trang nên mới giúp cô có được chiếc túi này.

 

Ngày hôm sau, Ninh Noãn Noãn xách theo quà tới nhà mẹ ruột để cảm ơn.

 

“Mẹ ruột, con cảm ơn mẹ.”

 

Gần đây, Ninh Noãn Noãn quen thói ngạo mạn, tự tung tự tác đến mức quên cả giữ ý tứ. Vừa gặp mẹ ruột, cô đã nhào tới ôm chầm lấy bà, thậm chí còn định hôn một cái. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Huệ Cẩm khiến Ninh Noãn Noãn sợ hãi, giống như bị dội nước lạnh, vội vàng buông tay, cười gượng gạo. Mặt cô nhợt nhạt, lập tức trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn rụt rè như con chim cút nhỏ ngày trước.

 

Thật ra, Lâm Huệ Cẩm đã quen với cảnh này. Sau khi nhận ra mình có phần quá lạnh lùng, bà cũng cảm thấy không tự nhiên. Thực tế, bà đã bắt đầu muốn hàn gắn mối quan hệ với con trai và con gái mình.

 

“Trước mặt mẹ chồng con cũng không có phép tắc như thế này à? Chẳng trách người ta cười.”

 

Lâm Huệ Cẩm không quên dạy dỗ Ninh Noãn Noãn vài câu.

 

Sau đó, bà gọi người giúp việc đi rửa dâu tây.

 

Ninh Noãn Noãn biết mẹ mình không thích ăn dâu tây, cô thầm nghĩ: Không lẽ là đặc biệt chuẩn bị cho mình? Vì cô rất thích ăn dâu tây.

 

Chắc không phải đâu. Ninh Noãn Noãn lập tức phủ định ngay. Rồi một ý nghĩ khác lóe lên: Chẳng lẽ mẹ ruột mình có người bên ngoài? Nghĩ đến đây, Ninh Noãn Noãn hơi bồn chồn. Nếu mẹ cô thật sự có người tình, rồi chẳng may sinh thêm con thì chẳng phải cô sẽ mất luôn phần thừa kế sao?

 

Nhưng rồi Ninh Noãn Noãn chợt nghĩ tới Lâm Huệ Cẩm đã ngoài năm mươi tuổi, chắc không thể sinh được nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm quá, suýt chút là cô phá sản. Mà nếu phá sản thật, cô sẽ phải ngắm nghía gia sản của chồng và tính đến chuyện góa chồng mất.

 

Tuy nhiên, đột nhiên Ninh Noãn Noãn lại nghĩ: Nhỡ đâu mẹ quyết định tìm người đẻ thuê, tạo ra một “ngọc trai nhân tạo” thì sao?

 

Ninh Noãn Noãn không dám hỏi.

 

Lâm Huệ Cẩm tất nhiên không biết con gái mình đang nghĩ gì.

 

Nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp, trẻ trung và láng mịn của mẹ ruột, Ninh Noãn Noãn nghĩ xác suất bà “bao nuôi trai trẻ” là rất cao...

 

“Mẹ nghe nói Ninh Điềm Điềm và Trình Xuyên sắp đính hôn.”

 

“Hả?”

 

Ninh Noãn Noãn tròn xoe mắt kinh ngạc.

 

“Không phải chứ, Trình Xuyên bạo lực gia đình, lại còn có khuynh hướng bạo dâm, chuyện này ai cũng biết. Ninh Điềm Điềm điên rồi sao? Cô ta thích bị ngược đãi?”

 

Trước đó, Trình Xuyên suýt nữa hủy hoại Bùi Ôn Ôn, chuyện đó làm Ninh Noãn Noãn tức giận không chịu nổi. Sau đó, cô đã khui chuyện này ra. Ngày xưa Trình Xuyên bịa đặt vu khống anh trai cô được thì tại sao cô không thể nói thật chứ!