Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 127:



Cố Phong Diệp uống rất nhiều rượu, say đến mức ngồi bên quầy bar, hút t.h.u.ố.c liên tục và nước mắt rơi.

 

Lúc này, Lâm Ninh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Cố Phong Diệp, Lâm Ninh lấy đi điếu t.h.u.ố.c trên tay Cố Phong Diệp, hít một hơi thật sâu rồi thổi một làn khói dày vào mặt Cố Phong Diệp.

 

Nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Ninh giống hệt Ninh Lăng Trần, gần như là bản sao, Cố Phong Diệp cảm thấy tâm trí mình mơ màng, anh ta đột nhiên lao vào ôm chặt Lâm Ninh, điên cuồng hôn Lâm Ninh!

 

“Ninh Lăng Trần! Em muốn rời xa anh, trừ khi anh c.h.ế.t!”

 

Cố Phong Diệp c.ắ.n mạnh môi Lâm Ninh, nghiến răng nói, nhưng nước mắt lại tuôn rơi. Lâm Ninh tránh ra một chút: “Anh say rồi, tôi đưa anh về nhà.”

 

Lâm Ninh lái xe đưa Cố Phong Diệp về nhà, Cố Phong Diệp tỉnh lại một chút trong xe, cơ thể anh ta mệt mỏi nhưng biểu cảm lại lạnh lùng.

 

“Còn chưa từ bỏ việc quyến rũ tôi sao, cậu muốn làm Ninh Lăng Trần à, cậu xứng sao? Cậu ấy trong lòng tôi là duy nhất.”

 

Lâm Ninh không nói gì.

 

Lâm Ninh đưa Cố Phong Diệp về đến nhà, cậu đỡ Cố Phong Diệp lên tầng, Cố Phong Diệp vào phòng ngủ thì khuỵu xuống, ngồi phịch xuống giường, say đến mức đi không vững, đầu anh ta đau dữ dội.

 

Lâm Ninh bước đến, cậu rút thắt lưng ra, đột nhiên dùng thắt lưng siết c.h.ặ.t t.a.y Cố Phong Diệp, ép anh ta xuống giường!

 

Cố Phong Diệp lập tức tỉnh táo lại, sắc mặt anh ta tái xanh!

 

“Cậu làm cái gì vậy!”

 

“Anh không nên tiếp tục quấy rối anh Ninh nữa.”

 

Lâm Ninh bình tĩnh nói: “Anh ấy là có ơn với tôi, anh đã hủy hoại anh ấy một lần lại một lần, bây giờ còn không chịu buông tha.”

 

Lâm Ninh vừa nói vừa thô bạo kéo quần của Cố Phong Diệp xuống.

 

Sắc mặt Cố Phong Diệp trắng bệch, anh ta đột nhiên đoán được Lâm Ninh định làm gì, anh ta tức giận gầm lên: “Lâm Ninh! Mày điên rồi sao? Mày có tin tao g.i.ế.c mày không!”

 

Lâm Ninh không có biểu cảm, bình thản cởi quần của Cố Phong Diệp: “Có một chuyện anh không biết, đừng bao giờ trêu vào những người đàn ông hiền lành không có gì để mất, vì họ chẳng có gì để sợ.”

 

“Có camera bên kia đang quay lại, quay lại cảnh anh đấy! Giống như lúc anh quay lại cảnh anh Ninh! Anh đã hủy hoại anh ấy như thế này, giờ thì anh cũng nên thử cảm giác bị hủy hoại. Tôi sẽ gửi những video này cho anh Ninh, nếu anh còn tiếp tục quấy rối anh ấy, video của anh cũng sẽ lan truyền khắp nơi.”

 

“Á -”

 

Cố Phong Diệp thét lên t.h.ả.m thiết, môi anh ta trắng bệch, đau đớn đến mức gần như không thở nổi, anh ta hét lên: “Lâm Ninh! Mày… mày…”

 

Lâm Ninh kéo tóc Cố Phong Diệp từ phía sau, cậu bình tĩnh đến mức đáng sợ, giống như một kẻ biến thái, một kẻ điên!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Thật ra anh là người yếu đuối nhất, anh nghĩ tôi không hiểu tâm lý của anh sao? Anh sợ bị gọi là đồng tính, sợ video của anh bị phát tán, đúng không? Nếu không thì sao anh lại kết hôn để che giấu rằng mình là đồng tính, anh căn bản không xứng đáng thích anh Ninh.”

 

Lâm Ninh không chút khách khí.

 

-

 

Vào lúc 10 giờ tối, Ninh Noãn Noãn và Lục Yến đã về nhà, Ninh Lăng Trần nói: “Ôn Ôn, anh đưa em về nhé, đi thôi.”

 

Bùi Ôn Ôn ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt lảng tránh không muốn đứng dậy.

 

[Hôm nay em không muốn về, em muốn ở lại.]

 

Bùi Ôn Ôn đỏ mặt, dùng ngôn ngữ ký hiệu, dũng cảm nhìn Ninh Lăng Trần.

 

Ninh Lăng Trần cúi đầu, mặt cũng hơi đỏ lên, anh có chút bất đắc dĩ: “Nghe lời anh, không đưa em về, bố mẹ sẽ trách anh.”

 

Bùi Ôn Ôn đột nhiên lao vào ôm chặt Ninh Lăng Trần, mặt cô ấy chôn vào n.g.ự.c anh, không ngừng lắc đầu.

 

Không về, không về, cô ấy không muốn về! Họ đã là vợ chồng hợp pháp rồi, sao cô ấy phải về chứ?

 

[Em sẽ nói với bố mẹ.]

 

Bùi Ôn Ôn dùng ngôn ngữ ký hiệu, rồi vội vàng giải thích: [Em không có ý gì đâu, em chỉ là muốn ở lại đây thôi, được không?]

 

Bùi Ôn Ôn ngẩng đầu lên, bĩu môi làm nũng.

 

Ninh Lăng Trần là người không chịu được sự làm nũng, anh bất đắc dĩ hôn lên trán của Bùi Ôn Ôn rồi nói: “Vậy anh gọi điện cho bố mẹ xem họ có đồng ý không, nếu họ không đồng ý thì không được đâu.”

 

Bùi Ôn Ôn bĩu môi, chỉ có thể gật đầu.

 

Ninh Lăng Trần liền gọi điện cho Chu Văn Tú: “Mẹ, hôm nay Ôn Ôn có thể không về được không, để cô ấy ở lại với con nhé?”

 

Chu Văn Tú ngồi trên giường ngây người, không biết phải trả lời thế nào, nhỏ giọng hỏi Bùi Văn Chi, Bùi Văn Chi xoa đầu rồi thở dài, gật đầu.

 

Chu Văn Tú dịu dàng nói: “Vậy… Lăng Trần, đừng ức h.i.ế.p Ôn Ôn nhé, chú ý chăm sóc con bé, con bé quen được nuông chiều từ nhỏ.”

 

Sau khi cúp điện thoại, vợ chồng Chu Văn Tú nhìn nhau, có chút cảm khái.

 

Bùi Văn Chi an ủi vợ: “Ôn Ôn và Lăng Trần đã kết hôn rồi, bọn nhỏ đã thật sự là vợ chồng, sớm muộn gì cũng có ngày này thôi, haiz.”