Ninh Noãn Noãn vội nhặt điện thoại lên, may là chưa hỏng, cô lập tức gọi cho anh trai của Tống Văn Sương, Tống Văn Quân, kể lại chuyện vừa xảy ra.
Tống Văn Quân lại không hề biết chuyện Tống Văn Sương mang thai.
“Con bé thật sự… nói với em là nó có thai sao?”
“… Vâng.”
Ninh Noãn Noãn nghe thấy hơi thở run rẩy của Tống Văn Quân trong điện thoại, khiến cô cũng thấy bất an.
“Noãn Noãn…”
Tống Văn Quân cố nén cảm xúc, hỏi: “Em có thể gặp Cố Phong Diệp một lần không?”
Ninh Noãn Noãn nắm chặt điện thoại, khẽ nói: “Anh Văn Quân, em không giúp Văn Sương được. Anh biết chuyện của anh trai em với Cố Phong Diệp rồi, Cố Phong Diệp có khi còn đang đợi anh ấy tới cầu xin. Em xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
Tống Văn Quân không ép buộc thêm.
Lục Yến đi làm về đến nhà, thấy Ninh Noãn Noãn đang ngồi thu mình trên ghế sô pha, gương mặt đượm buồn, anh tiến lại gần mà cô cũng không phát hiện ra.
“Sao thế?”
Lục Yến ngồi xuống hỏi, đặt tay lên trán cô: “Em khó chịu à?”
Ninh Noãn Noãn lắc đầu, trong lòng cô nặng trĩu nhưng không muốn nói với Lục Yến, bèn nói: “Em không ăn tối đâu, em lên lầu đây, anh tự qua nhà mẹ ăn đi.”
Lục Yến kéo cô lại, trực tiếp ôm cô vào lòng.
“Ngoan, nói anh nghe, sao mà buồn vậy, có chuyện gì trong lòng à?”
“Ôi trời, em đã bảo là không có chuyện gì mà, em muốn đi ngủ rồi!”
Tâm trạng Ninh Noãn Noãn không tốt nên có chút bực dọc, cô giãy nhẹ muốn đứng dậy, tuy mặt mày Lục Yến hiền hòa nhưng tay thì lại kiên quyết không buông.
“Ngoan nào~”
Giọng Lục Yến càng mềm mỏng, dỗ dành cô: “Ngoan, nói anh nghe nào.”
“…”
Ninh Noãn Noãn trừng mắt nhìn anh, giận dỗi. Anh mà không dịu dàng thì cô chẳng thèm thích anh đâu! Nhưng Lục Yến vẫn cứ dịu dàng nhìn cô mà cười.
Ninh Noãn Noãn là kiểu người khi buồn bực thì rất cứng đầu, nhưng nếu không đấu lại thì sẽ nhường nhịn.
“Văn Sương đến tìm em.”
Ninh Noãn Noãn cuộn mình trong vòng tay Lục Yến, buồn bã nói: “Cô ấy có thai rồi…”
Cô kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Chẳng đời nào em lại đi cầu xin Cố Phong Diệp vì Từ Viễn Châu, khó khăn lắm anh trai em mới cắt đứt được với anh ta, đừng nói là Văn Sương cầu xin em, đến anh Văn Quân mà bị bắt em cũng không bao giờ xin xỏ tên họ Cố đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ai muốn thì tự đi!
Ninh Noãn Noãn trong lòng quyết tâm rồi.
Ai cũng không bằng anh trai cô, người khác chẳng là gì cả. Dù Tống Văn Sương là bạn thân nhưng làm sao so được với anh trai cô, nếu Tống Văn Sương muốn tuyệt giao thì tuyệt giao, cô cũng chẳng cần!
Ninh Noãn Noãn bĩu môi, gương mặt đầy vẻ không phục.
“Em làm rất đúng.”
Không ngờ Lục Yến lại khen ngợi cô, khiến cô sững người, mắt mở to nhìn anh, bất giác thấy tủi thân: “Anh không trách em tàn nhẫn sao…”
“Đây không gọi là tàn nhẫn, mà là lý trí. Đừng nói Từ Viễn Châu, cho dù là Tống Văn Sương đi chăng nữa, cũng không thể quan trọng bằng anh trai em. Em làm đúng rồi.”
Lòng Ninh Noãn Noãn cảm thấy xúc động, cô ôm chặt lấy cổ Lục Yến.
Sao mà anh tốt thế, luôn đặt mình vào vị trí của cô mà suy nghĩ~
“Vả lại chuyện này cũng hơi kỳ lạ. Cố Phong Diệp chỉ bị thương ngoài da, anh có hỏi rồi, không nghiêm trọng như tin đồn. Màng nhĩ thủng cũng chỉ là phóng đại lên thôi. Dự án vườn Kim Hoa của anh ta bị ngừng lại, giờ anh ta đang bận ngập đầu, lẽ ra không nên gây căng thẳng thêm với nhà họ Từ. Anh có cảm giác anh ta cố tình, như đang chờ em và anh trai đến tìm anh ta vậy.”
Lục Yến phân tích cho cô nghe.
“Anh ta đừng hòng!”
Ninh Noãn Noãn tức giận hừ một tiếng, rồi còn phì một cái!
“Vậy nên em không mắc lừa là đúng rồi. Giờ chỉ xem ai chịu đựng giỏi hơn, em và anh trai không mở lời, cuối cùng Cố Phong Diệp cũng sẽ phải hòa giải với nhà họ Từ thôi.”
Lục Yến chắc chắn.
Ninh Noãn Noãn ôm lấy anh, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, “Lục Yến~ anh thật giỏi, phân tích rất có lý đó~”
“Thật không, vậy thì hôn anh một cái, thưởng cho ông xã nào.”
Lục Yến chỉ vào môi mình, Ninh Noãn Noãn đỏ mặt, sau đó “chụt” một cái hôn lên môi Lục Yến, vừa định rời đi thì đã bị Lục Yến xoay người đè xuống giường mà hôn tới tấp.
“Cuối cùng Cố Phong Diệp và nhà họ Từ đã hòa giải rồi!”
Ninh Noãn Noãn nghe được tin này khi đang đi dạo phố với Bùi Ôn Ôn. Bùi Ôn Ôn luôn quan tâm đến Cố Phong Diệp.
Hôm nay vốn dĩ Ninh Lăng Trần phải làm thêm giờ, nhưng anh lại gọi điện bảo rằng đã về nhà.
Là một cô em dâu tinh tế, Ninh Noãn Noãn không do dự đưa Bùi Ôn Ôn về nhà để cô ấy hẹn hò với anh trai mình.
Ninh Noãn Noãn vừa ngân nga vài giai điệu nhỏ vừa về nhà, cũng chẳng thèm báo trước cho Lục Yến một tiếng.
“Ông xã~”
Cô mở cửa, chưa kịp đổi giày đã lao ngay vào phòng khách.
Lục Yến đứng dậy nhìn cô, Ninh Noãn Noãn nhào vào ôm anh, cười khúc khích.