Tiểu Trịnh lái xe vào bãi, lúc lên lầu trông thấy Hoắc Dữ Xuyên xách bánh kem đứng im trước cửa phòng làm việc của mình.
Hắn đi tới, nhìn thấy Lâm Miểu đứng trước bàn mình, trong tay cầm quyển sổ nhìn rất quen, đôi mắt đỏ hoe trừng Hoắc Dữ Xuyên.
Tiểu Trịnh sững sờ hai giây, sau khi kịp phản ứng thì giống như robot bị chập mạch, "À......"
Hoắc Dữ Xuyên không nhìn hắn mà chỉ nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lâm Miểu rồi nói: "Anh ra ngoài trước đi."
Tiểu Trịnh lập tức quay lưng đi.
Hoắc Dữ Xuyên đến gần, rút quyển sổ ra khỏi bàn tay nắm chặt của Lâm Miểu rồi lật xem từng trang.
Sống mũi Lâm Miểu cay xè, cắn môi hỏi: "Cậu nói không ngủ được cũng là gạt tớ đúng không?!"
Hoắc Dữ Xuyên gập sổ lại, cụp mắt nói khẽ: "Ừ."
Sống mũi Lâm Miểu càng cay hơn, nhớ lại ngày họ trùng phùng, Hoắc Dữ Xuyên dựa vào vai cậu, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, nhớ tiếng hít thở mỗi đêm ôm nhau ngủ, còn có đêm thứ Sáu hôm đó, mình sợ Hoắc Dữ Xuyên mất ngủ nên ngốc nghếch chạy tới khách sạn......
Rõ ràng Hoắc Dữ Xuyên có mình hay không cũng vẫn ngủ ngon, nhưng mình lại bị vài ba câu nói của hắn lừa gạt, hệt như một thằng hề lố bịch.
Chỉ trách mình quá ngu ngốc, ngốc đến nỗi Hoắc Dữ Xuyên nói gì cũng tin, ngay cả lý do "làm gối ôm trợ ngủ" hoang đường như vậy cũng chưa từng hoài nghi, còn tự thuyết phục mình trên đời có đủ thứ bệnh lạ, tin Hoắc Dữ Xuyên không lừa mình.
"Sao lại gạt tớ?! Vui lắm đúng không?!"
Lâm Miểu hệt như chú báo con bị chọc tức, lồng ngực phập phồng mạnh nhưng vẻ mặt lại bi thương như sắp khóc.
Hoắc Dữ Xuyên chậm chạp giơ tay lên, muốn chạm vào mặt Lâm Miểu nhưng bị cậu hất ra.
Bánh kem trắng muốt rơi xuống sàn nhà, hoa văn tinh xảo lập tức nhão nhoét.
Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu nhìn một lúc lâu mới khàn khàn nói, "Lâm Miểu, tớ không ngớ ngẩn vậy đâu."
Hắn nói: "Tớ chỉ muốn cậu...... ở bên tớ thôi."
"Chẳng phải cậu luôn hỏi người tớ thích là ai sao?" Hắn ngước mắt lên, hai tay chống trên mặt bàn sau lưng Lâm Miểu, nhốt cậu cạnh bàn, "Lâm Miểu, không ai ôm bạn thân ngủ đâu."
Lưng Lâm Miểu dựa vào mép bàn, bên tai lại vang lên câu "Nó thích em đấy" của Hoắc Minh Triết, hệt như nham thạch nóng hổi tưới lên tim cậu.
Cậu thở dồn dập, "Cậu......"
Hoắc Dữ Xuyên từ từ áp sát, "Tớ nói chưa từng hôn người khác cũng là thật."
"Tớ chưa bao giờ thích người khác cả," giọng nói trầm thấp truyền vào màng nhĩ Lâm Miểu, cậu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên nói, "Vẫn luôn là cậu, chỉ có cậu thôi."
Đôi môi ấm áp phủ lên khiến suy nghĩ của Lâm Miểu bỗng nhiên đứt đoạn, lòng bàn tay nắm chặt mép bàn, trong đầu mơ hồ hiện ra đêm đó ở khách sạn, sau khi Hoắc Dữ Xuyên thức giấc cũng chồm tới như vậy, hơi thở quen thuộc bao trùm......
Sau đó Hoắc Dữ Xuyên bảo cậu rằng mình ngứa miệng.
Lâm Miểu đột ngột đẩy Hoắc Dữ Xuyên ra, "Thích thì có thể gạt người sao?"
Cậu nức nở nói: "Tớ ghét nhất là bị người khác lừa!"
Lâm Kiến Hưng ôm bình giữ nhiệt vừa đi vừa hát trong đại sảnh, đột nhiên thấy Lâm Miểu đeo ba lô chạy ào ra khỏi thang máy như đạn bắn.
"Con trai?"
Lâm Kiến Hưng khó hiểu --- Có chuyện gì vậy? Thi chạy với ai à?
Hoắc Dữ Xuyên đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn Lâm Miểu chạy ra cổng công ty rồi biến mất ở góc đường.
Cũng không phải hắn muốn viện cớ mất ngủ ngay từ đầu. Thời gian đó công ty gặp một vài trục trặc, hắn thật sự mất ngủ mấy ngày liền, ngay khi thấy Lâm Miểu ở bệnh viện, cảm giác mệt rã rời lập tức dâng lên.
Hắn chỉ muốn ngủ một giấc bên cậu mà thôi.
Từ khi có trí nhớ, Hoắc Dữ Xuyên đã biết mình là con rơi. Bọn trẻ xung quanh đều chế giễu hắn, khinh thường hắn, nói hắn không có cha, nói mẹ hắn quyến rũ đàn ông, cướp chồng người khác.
Mẹ hắn lại nói cha hắn rất giàu, sẽ sớm đón họ về nhà, ngày qua ngày ôm ấp giấc mộng chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Nhưng một năm rồi lại một năm trôi qua, người gọi là cha kia chưa bao giờ đến thăm hắn.
Mẹ hắn mải mê đắm chìm trong ảo tưởng về cha hắn nên cũng chẳng ngó ngàng gì đến hắn.
Thế là lúc nhỏ Hoắc Dữ Xuyên trốn học, đánh nhau...... Hắn tránh xa mọi người, vào lớp chỉ toàn ngủ gật.
Lên lớp sáu, hắn đi học ở thị trấn. Thật ra cuộc sống cũng chẳng có gì thay đổi, chỉ chuyển từ đi bộ sang đạp xe đi học mà thôi.
Cho đến một buổi trưa, hắn đang nằm bò ra bàn ngủ thì một nam sinh ôm chồng vở bài tập đi tới, lắp bắp gọi hắn: "Bạn, bạn ơi, nộp bài tập đi."
Hắn bực bội mở mắt ra, trông thấy nam sinh kia có nước da trắng trẻo, đồng phục sạch sẽ, cổ áo cài kín, có lẽ đây chính là kiểu học sinh gương mẫu mà thầy cô thích.
Không giống hắn, nút áo bị đứt làm cổ áo hở rộng.
Hắn nhớ đây là lớp phó học tập của lớp mình, hình như tên là...... Lâm Miểu.
Hắn hiểu tại sao cậu cà lăm, bởi vì mọi người trong lớp đều sợ hắn hoặc ghét hắn, chẳng ai chủ động bắt chuyện với hắn cả.
Hoắc Dữ Xuyên quay đầu ngủ tiếp, "Không có."
Lâm Miểu ngơ ngác hỏi: "Sao lại không có?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Đốt rồi."
Lâm Miểu càng ngơ ngác hơn, "Ơ, nhưng phải nộp......"
Hoắc Dữ Xuyên nhắm mắt ngủ, không thèm để ý tới cậu.
Một lát sau, tiếng bước chân đi xa, chắc cậu đã bỏ đi.
Chẳng bao lâu sau, Hoắc Dữ Xuyên bị ai đó khều vai.
Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy Lâm Miểu cầm một quyển vở bài tập mới đưa cho mình, "Tớ xin thầy đó, cậu làm bài đi."
Cậu nghiêm túc đề nghị, "Đừng đốt nữa nha."
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
Lo chuyện bao đồng.
Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng nói: "Không biết làm."
Dường như Lâm Miểu đã lường trước hắn ngủ cả ngày không nghe giảng nên lại lấy từ sau lưng ra một quyển vở khác, đôi mắt sáng lấp lánh: "Vậy tớ cho cậu mượn vở ghi bài nhé, tớ chép kỹ lắm."
Bìa vở in hình một chú chó tai dài, nhìn hết sức trẻ con.
Hoắc Dữ Xuyên lại nằm xuống, không muốn nói chuyện.
Nhưng người bên cạnh vẫn chưa chịu thua mà lẩm bẩm: "Không làm bài sẽ bị thầy mắng đó."
Hoắc Dữ Xuyên nổi quạu, "Thầy mắng tôi thì mắc mớ gì tới cậu?"
Lâm Miểu do dự một lát rồi xích lại gần hắn thì thầm: "Mỗi lần cậu bị thầy mắng xong đều gục đầu xuống bàn, có phải đang khóc thầm không vậy?"
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
Hai giây sau, Lâm Miểu thấy Hoắc Dữ Xuyên lấy một tờ giấy, viết xoẹt xoẹt mấy chữ rồi dằn mạnh trước mặt cậu, nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt bực bội.
Lâm Miểu nhìn kỹ, thấy trên giấy viết: "Cậu mà không đi thì tôi đánh cậu khóc đấy."
Lâm Miểu: "......"