Hôm đó sau khi bị Hoắc Dữ Xuyên dằn mặt, Lâm Miểu ôm vở bài tập ủ rũ bỏ đi.
Cậu không giục Hoắc Dữ Xuyên nộp bài tập nữa, nhưng thỉnh thoảng đi ngang qua lại ngập ngừng một hồi, tựa như muốn nói gì đó nhưng lại sợ Hoắc Dữ Xuyên đánh mình.
Chiều thứ Tư trời đổ mưa, đến lúc tan học vẫn chưa tạnh nhưng đã nhỏ đi nhiều, lâm râm rả rích.
Hoắc Dữ Xuyên chẳng buồn quan tâm, hắn đã từng dầm mưa tầm tã, mưa này đâu nhằm nhò gì.
Hắn đạp xe dưới mưa, nước mưa hắt vào mặt hơi lạnh.
Khi băng qua rừng cây, hắn trông thấy lớp phó học tập đáng ghét kia cầm một cây dù to màu xanh đậm, đi ven đường hệt như cây nấm di động.
"Cây nấm" bỗng nhiên quay đầu lại, vừa đi vừa nhìn hắn.
Hoắc Dữ Xuyên không để ý tới cậu mà tăng tốc chạy vụt qua.
Sau đó hắn nghe thấy Lâm Miểu kêu lên một tiếng.
Hoắc Dữ Xuyên dừng xe rồi quay đầu lại, trông thấy Lâm Miểu ngồi thụp xuống đất, cây dù xanh đậm nằm chỏng chơ bên cạnh.
Đi không nhìn đường, không ngã mới là lạ.
"Ui da......" Lâm Miểu xuýt xoa xắn quần lên, để lộ vết trầy rướm máu trên đầu gối.
Cậu sụt sịt ngẩng đầu lên, đối mặt với Hoắc Dữ Xuyên cách đó không xa.
Im lặng một hồi, Lâm Miểu nói: "Đau quá."
"Có hỏi cậu đâu." Hoắc Dữ Xuyên phũ phàng đạp xe đi.
"Hoắc Dữ Xuyên......" Người phía sau sốt ruột gọi hắn.
Thấy Hoắc Dữ Xuyên đạp xe đi, Lâm Miểu đành phải tự nhặt dù rồi thổi thổi vết thương trên đầu gối.
Cậu chưa kịp đứng lên thì nghe thấy tiếng leng keng, chiếc xe đạp quen thuộc dừng lại trước mặt.
Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng nói: "Lên đây."
Hai mắt Lâm Miểu sáng ngời, cầm dù leo lên yên sau của hắn rồi vui vẻ nói: "Cảm ơn nha."
Hoắc Dữ Xuyên thờ ơ đạp xe đi.
Cây dù to trên đầu nghiêng tới trước để ngăn mưa phùn hắt vào mặt hắn.
Hắn chở người đến tiệm thuốc gần đó rồi vào mua cồn, tăm bông và băng cá nhân, sau khi ra thì ném cho Lâm Miểu.
Lâm Miểu nhìn túi đồ trong ngực rồi lại nhìn Hoắc Dữ Xuyên, ngơ ngác hỏi: "Tớ tự làm hả?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Sao, không có tay à?"
Lâm Miểu chép miệng: "Được rồi."
Cậu ngồi xuống bậc thềm gần đó, mở nắp chai cồn rồi nhúng tăm bông vào, sau đó nhắm mắt bôi lên đầu gối, còn chưa chạm vào vết thương đã xuýt xoa, kết quả toàn bôi lệch ra ngoài.
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
Hoắc Dữ Xuyên bất lực giành lấy đồ từ tay cậu, sát trùng vết thương rồi dán hai miếng băng cá nhân.
Lâm Miểu không dám nhìn vết thương nên đành phải nhìn Hoắc Dữ Xuyên, sau khi đếm lông mi hai lần thì thấy Hoắc Dữ Xuyên đứng lên nói: "Xong rồi."
Lâm Miểu nói "cảm ơn", tự giác ngồi lên yên sau xe đạp.
Hoắc Dữ Xuyên im lặng nhìn cậu.
Lâm Miểu không hiểu ánh mắt hắn, thành thật khai báo địa chỉ: "Nhà tớ ở gần công viên, thả tớ xuống đó là được rồi."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu mấy giây rồi xụ mặt leo lên xe.
Sáng hôm sau, Hoắc Dữ Xuyên vừa đến lớp thì Lâm Miểu đi tới đưa cho hắn một ổ bánh mì ngọt thơm lừng.
"Cảm ơn cậu vì chuyện hôm qua nhé," Lâm Miểu nói, "Cái này cho cậu nè."
Hoắc Dữ Xuyên không nhận mà kéo ghế ngồi xuống, "Thôi khỏi."
Lâm Miểu: "Bánh này ngon lắm đó."
Hoắc Dữ Xuyên: "Không ăn."
Lâm Miểu thấy hắn không chịu cầm thì chìa tay kia ra, "Vậy cậu uống sữa đi."
Hoắc Dữ Xuyên nói thẳng: "Không ăn sáng."
"Hả?" Lâm Miểu ngơ ngác hỏi, "Sao thế?" Không đói à?
Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà nằm bò ra bàn ngủ.
Người bên cạnh do dự đặt thứ gì đó lên bàn rồi bỏ đi.
Hoắc Dữ Xuyên nghiêng đầu mở mắt ra, trông thấy hộp sữa kia lặng lẽ nằm trên bàn.
Hắn đã quên mình bắt đầu bỏ bữa sáng từ lúc nào. Mỗi sáng hắn ra cửa, mẹ hắn vẫn chưa dậy hoặc chưa về. Tiền ăn cũng là nhớ thì cho, quên thì thôi.
Thế là từ đó trở đi Hoắc Dữ Xuyên không ăn sáng, một ngày hai bữa cũng vẫn cao lớn phổng phao.
Nhưng hôm qua phải mua cồn và băng cá nhân nên tối nay hết tiền ăn cơm.
Hắn bỏ hộp sữa trên bàn vào hộc chứ không uống.
Từ đó về sau, mỗi sáng Lâm Miểu đều cho hắn một hộp sữa, hắn không lấy thì cậu để trên bàn rồi chạy mất.
Sữa trong hộc bàn ngày càng nhiều, ngổn ngang lộn xộn chất thành đống.
Một buổi sáng nọ, Hoắc Dữ Xuyên vào lớp từ cửa sau, trông thấy Lâm Miểu cầm hộp sữa đứng trước bàn mình nhìn chằm chằm gì đó, vẻ mặt không vui lắm.
Hình như trên bàn viết chữ.
Có lẽ ai đó lại viết lên bàn hắn "con rơi", "vô liêm sỉ", cũng chẳng có gì lạ.
Hắn quen rồi.
Hắn đang định vào lớp thì thấy Lâm Miểu đặt sữa cạnh bàn rồi tức giận lau sạch mặt bàn, hai tay dính đầy phấn, cậu chạy lên bục giảng lấy khăn bàn lau, lau xong lại chạy đi rửa tay.
Hoắc Dữ Xuyên đi tới, đặt ba lô xuống rồi trầm mặc nhìn hộp sữa kia.
Hồi lâu sau, hắn cầm hộp sữa lên, gỡ ống hút ra, lần đầu tiên uống sữa Lâm Miểu tặng.
Mùa hè luôn oi bức nhiều mưa. Giờ tan học, Hoắc Dữ Xuyên nhìn lên bầu trời vần vũ, đang định lao vào màn mưa thì đột nhiên bị ai đó kéo áo.
Lâm Miểu ôm cây dù đứng phía sau, nhìn hắn nói: "Dù của tớ to lắm."
Hai phút sau, Hoắc Dữ Xuyên đạp xe, Lâm Miểu ngồi sau cầm dù che cho hai người.
Hoắc Dữ Xuyên chở cậu về nhà trước, Lâm Miểu đưa dù cho hắn rồi bảo hắn chờ một lát, "Cậu vừa đạp xe vừa cầm dù nguy hiểm lắm, để tớ lấy áo mưa cho cậu."
Cậu chạy bịch bịch lên lầu, chốc lát sau lại chạy xuống đưa áo mưa cho Hoắc Dữ Xuyên.
Hoắc Dữ Xuyên nhìn thoáng qua, áo mưa kia màu trắng mờ, phía trên in hình vịt vàng.
Hoắc Dữ Xuyên cạn lời, "Không cần đâu."
"Sao thế?" Lâm Miểu khó hiểu, "Mưa càng lúc càng to, cậu mà không mặc thì sẽ bị ướt đấy."
Hoắc Dữ Xuyên: "Nhìn trẻ con quá."
Lâm Miểu: "Dễ thương lắm mà."
Hoắc Dữ Xuyên: "Có chết cũng không mặc."
Lâm Miểu: "Mặc đi......"
Hai người giằng co dưới lầu hơn nửa ngày, cuối cùng mưa tạnh, Hoắc Dữ Xuyên đạp xe đi.
Dường như Lâm Miểu chẳng sợ Hoắc Dữ Xuyên chút nào, vì lười đi bộ nên thỉnh thoảng lại đi ké xe đạp của Hoắc Dữ Xuyên về nhà.
Có lẽ đi xe người ta hoài cũng ngại nên cậu bắt đầu đốc thúc Hoắc Dữ Xuyên làm bài tập.
Cậu cầm quyển vở bài tập lần trước lên rồi nài nỉ, "Cậu làm bài đi mà, Hoắc Dữ Xuyên......"
Hoắc Dữ Xuyên vùi mặt vào cánh tay, "Nhiều chuyện quá."
Lâm Miểu lẩm bẩm: "Tại tớ không muốn cậu bị thầy mắng thôi."
Hoắc Dữ Xuyên hé mắt nhìn cậu một hồi, rốt cuộc cầm lấy vở bài tập trong tay cậu rồi lật ra trang đầu tiên.
Lâm Miểu cười tít mắt, đang định dạy hắn thì thấy hắn trầm ngâm nhìn đề bài giây lát, sau đó viết lời giải chính xác.
Lâm Miểu thảng thốt, "Cậu cũng biết làm à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Tàm tạm thôi."
Lâm Miểu không thể tin được, "Chẳng phải cậu ngủ suốt ngày sao?!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Bài này có gì khó đâu."
Lâm Miểu: "......" Tớ phải liều mạng với mấy người thông minh như cậu.
"Bài này thì không biết." Hoắc Dữ Xuyên dừng bút rồi nói.
Lúc này Lâm Miểu mới tìm lại chút tự tôn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh rồi giảng cho hắn như thầy giáo tí hon.
Họ ngồi sát cửa sổ nên rất sáng, thậm chí khi Hoắc Dữ Xuyên ngước mắt lên có thể nhìn thấy lông tơ li ti trên mặt Lâm Miểu trong ánh nắng dìu dịu.
"Làm vậy sẽ cho ra đáp án......" Lâm Miểu thấy Hoắc Dữ Xuyên không phản ứng thì hỏi, "Hiểu chưa?"
Hoắc Dữ Xuyên dời mắt đi rồi "ừ" một tiếng.
Sau khi tan học trong lớp không có ai, chỉ còn tiếng giảng bài của Lâm Miểu.
Hoắc Dữ Xuyên chợt cảm thấy đi học cũng rất vui.
Mặc dù vẫn có nhiều người không thích hắn, mặc dù mùa hè vẫn oi bức ẩm ướt......
Điện thoại "ting ting" mấy lần, Hoắc Dữ Xuyên mê man mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên bàn làm việc ngủ thiếp đi.
Hắn cầm điện thoại lên, nhìn thấy mấy tin nhắn Tưởng Nhạc Minh gửi tới.
"Xuyên ca, cậu cãi nhau với Miểu của bọn tớ à?"
"Sau khi về cậu ấy luôn miệng nói cậu là đồ lừa đảo."
"Giờ mắng mệt rồi, đang bực bội xem điện thoại nè."
Đính kèm bên dưới là bức ảnh chụp trộm từ sau lưng Lâm Miểu.
Giường trong ký túc xá thuộc kiểu giường trên bàn dưới, Lâm Miểu đang ngồi trên ghế dưới giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Hoắc Dữ Xuyên phóng to ảnh chụp, phát hiện trên điện thoại của Lâm Miểu cũng có một bức ảnh --- Là ảnh cậu chụp hắn trước khi rời thành phố C hôm Chủ Nhật.
Điện thoại lại "ting" một tiếng, tin nhắn của Lâm Miểu hiện ra, lời lẽ hết sức hùng hổ, "Tớ muốn tuyệt giao với cậu!"
Hoắc Dữ Xuyên vuốt ve bức ảnh kia rồi khẽ mỉm cười.
Hắn trả lời: "Tuyệt giao là tư thế gì? Không biết."
Lâm Miểu trong phòng ngủ: "......"
-------
Thế là Hoắc tổng từ đồ lừa gạt thăng cấp thành đồ biến thái!