Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Chương 27: Vậy thì làm gì?



Lâm Miểu sửng sốt hồi lâu mới hiểu được ý nghĩa của câu này, mặt lập tức đỏ bừng, "Cậu biến thái!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không hiểu thì hỏi, vậy là biến thái à?"

Lâm Miểu còn lâu mới tin, "Cậu cố ý chứ gì!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Thế thì cậu đừng vạch trần tớ."

Lâm Miểu: "......"

Cậu không có chút liêm sỉ nào sao?!

Lâm Miểu tức giận tắt điện thoại, không thèm nói chuyện với hắn nữa.

Nhưng khi yên tĩnh lại, trong đầu cậu lại hiện ra cảnh Hoắc Dữ Xuyên nhốt mình cạnh bàn rồi chồm tới gần, thốt ra từng chữ từng câu.

Hắn nói: "Lâm Miểu, không ai ôm bạn thân ngủ đâu."

"Tớ nói chưa từng hôn người khác cũng là thật."

"Tớ chưa bao giờ thích người khác cả...... Vẫn luôn là cậu, chỉ có cậu thôi."

Vành tai Lâm Miểu nóng hổi, tim đập thình thịch, muốn giấu cũng không được, tựa như chỉ cần nghĩ tới chuyện Hoắc Dữ Xuyên thích mình thì cả người đều kỳ quái.

Ồn ào quá, cậu hậm hực mắng tim mình --- Đập nhanh thế làm gì?!

Đêm đó cậu ngủ không yên, lúc thì mơ thấy Hoắc Dữ Xuyên tỏ tình với mình, sau đó tim cậu nhảy lên một cái rồi vọt thẳng ra ngoài, đỏ chót, cậu sợ đến nỗi mở choàng mắt.

Tỉnh lại mới biết chỉ mới nửa đêm nên đành phải ngủ tiếp.

Sau đó lại mơ thấy Hoắc Dữ Xuyên nói "Thích cái bép, lừa cậu thôi".

Lâm Miểu tức giận đạp giường một cái làm Tưởng Nhạc Minh ở giường bên cạnh co rúm lại, cứ tưởng có động đất.

Ngày hôm sau, Lâm Miểu ngủ lơ mơ cả đêm vào lớp học, sau khi tan học cũng chẳng thiết ăn uống, nhờ Hà Duật mua giùm hộp cơm rồi về ký túc xá ngủ trước.

Khi đến dưới lầu, cậu trông thấy Hoắc Dữ Xuyên mặc áo hoodie sáng màu và quần thể thao lần trước, khoanh tay dựa vào thân cây, nghe tiếng bước chân thì quay đầu sang rồi điềm tĩnh nhìn cậu.

Lâm Miểu dừng lại, mấy giây sau vờ như không thấy hắn, đi thẳng vào ký túc xá.

Hoắc Dữ Xuyên đi theo.

Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, Lâm Miểu đột nhiên nói với chú gác cổng: "Chú ơi, có người lạ vào ký túc xá nè!"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Chú gác cổng nghiêm mặt thò đầu ra nhìn Hoắc Dữ Xuyên từ trên xuống dưới, "Học khoa nào vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên chưa kịp lên tiếng thì Lâm Miểu đã chặn trước: "Cậu ấy không phải sinh viên trường này đâu, là đồ lừa đảo đó!"

Chú gác cổng càng cảnh giác hơn, "Không được chào hàng!"

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Cháu đâu phải lừa đảo."

Nhưng chú gác cổng từng gặp nhiều trường hợp như vậy nên thẳng thừng đuổi hắn ra ngoài: "Đi đi, tới chỗ khác mà chào hàng, sinh viên làm gì có tiền, có bao nhiêu đều mua đồ ăn hết rồi."

Lâm Miểu nhìn hắn bị bảo vệ đẩy ra, hừ một tiếng rồi chạy lên lầu, cứ như đã hết buồn ngủ.

Nhưng ngày thứ ba Hoắc Dữ Xuyên lại tới.

Lần này hắn mặc vest mang giày da, chải tóc tỉ mỉ, từ đầu đến chân nhìn hết sức sang trọng, lúc xuống xe với Tiểu Trịnh ở cổng trường làm mọi người trầm trồ xuýt xoa.

Lâm Miểu vừa ra khỏi căng tin thì thấy Hoắc Dữ Xuyên xuất hiện từ trong đám đông, bước chân vững vàng, theo sau là Tiểu Trịnh, cứ như sắp nổi nhạc tổng tài bá đạo vậy.

Lâm Miểu hừ một tiếng --- Làm màu! Phung phí!

Cậu lách qua đám đông rồi đuổi theo hỏi: "Cậu lại tới đây làm gì thế?"

Hoắc Dữ Xuyên đút tay vào túi, "Không được tới à?"

Lâm Miểu vẫn còn giận, "Tớ không tha thứ cho cậu đâu, cậu mau về đi."

Hoắc Dữ Xuyên ung dung nói: "Phải xem hiệu trưởng của các cậu có đồng ý không đã."

"Hiệu trưởng?" Lâm Miểu hỏi, "Liên quan gì đến hiệu trưởng chứ?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tìm ông ấy quyên góp."

Đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng người reo lên: "Ôi, Hoắc tổng tới rồi!"

Lâm Miểu quay lại, trông thấy hiệu trưởng đi nhanh tới với nụ cười tươi tắn, nắm chặt tay Hoắc Dữ Xuyên lắc lắc, "Hoan nghênh hoan nghênh, xin mời......"

Lâm Miểu ngơ ngác nhìn Hoắc Dữ Xuyên được hiệu trưởng mời đi như báu vật quý hiếm.

Nửa tiếng sau, cố vấn trường học gọi Lâm Miểu đến phòng hiệu trưởng một chuyến.

Hai mắt Lâm Miểu tối sầm, trực giác mách bảo có chuyện không lành.

Quả nhiên cậu vừa bước vào cửa thì hiệu trưởng đã vỗ vai cậu nói: "Chà, bạn học Lâm, thì ra em và Hoắc tổng là bạn học cũ, đúng là duyên phận mà!" Sau đó quay sang nói với Hoắc Dữ Xuyên: "Hoắc tổng quả là tuổi trẻ tài cao, hậu sinh khả úy!"

Ông khen ngợi hết lời, sau đó bảo Lâm Miểu dẫn Hoắc Dữ Xuyên đi tham quan một vòng, thưởng thức phong cảnh trong trường.

"Dạ?" Lâm Miểu không muốn đi nên kiếm cớ, "Em...... Em chưa phơi đồ nữa!"

Hiệu trưởng nhíu mày, "Phơi đồ sao quan trọng bằng Hoắc tổng được, để thầy bảo Tiểu Tôn phơi giùm cho."

Tiểu Tôn chính là cố vấn của trường Lâm Miểu.

Lâm Miểu không dám nói tiếp nữa --- Mặc dù cậu rất muốn nói thà để quần áo mục nát trong máy giặt còn hơn.

Tiểu Trịnh ở lại phòng hiệu trưởng bàn chuyện quyên góp, Hoắc Dữ Xuyên nhàn nhã theo Lâm Miểu xuống lầu, đi dạo bên hồ nhân tạo có hàng liễu rủ.

Lâm Miểu đếm gạch dưới chân, nhịn không được hỏi: "Cậu góp bao nhiêu vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà chỉ hỏi: "Chừng nào về nhà?"

Lâm Miểu không đi nữa. Cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi kiên quyết nói: "Tớ không về nữa đâu!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ sẽ quyên góp luôn tiền của cậu."

Lâm Miểu: "......"

Trời ạ, sao lại quên mất thẻ ngân hàng của mình còn ở chỗ Hoắc Dữ Xuyên chứ!

"Trả thẻ ngân hàng cho tớ!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không đem."

Lâm Miểu thúc giục: "Vậy cậu mau về lấy đi!"

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên hỏi, "Cậu có về với tớ không?"

"Không," Lâm Miểu nhíu mày, "Đã bảo tớ muốn......"

Cậu định nói tuyệt giao nhưng lại sợ Hoắc Dữ Xuyên giả bộ không hiểu rồi nói lung tung, thế là sửa lại: "Tớ không muốn làm bạn với cậu nữa!"

"Vậy thì làm gì?" Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt nhìn cậu, "Làm chồng nhé?"

Lâm Miểu: "......"