Lâm Miểu há hốc mồm, khiếp sợ nhìn Hoắc Dữ Xuyên --- Chồng...... chồng gì chứ, không biết xấu hổ!
Cậu không hiểu tại sao Hoắc Dữ Xuyên cứ như biến thành người khác, toàn nói mấy câu lưu manh.
"Trước đây cậu đâu có như vậy!"
Hoắc Dữ Xuyên đến gần hơn rồi chậm rãi nói: "Tại trước đây tớ sợ dọa cậu chạy mất thôi."
Hắn nhìn sâu vào mắt Lâm Miểu, "Giờ thì...... cậu biết hết rồi, có chạy không?"
Tim Lâm Miểu hẫng đi một nhịp, đập thình thịch. Cậu lúng túng quay mặt sang chỗ khác nói: "Cậu trả thẻ ngân hàng cho tớ đi."
"Cũng được," Hoắc Dữ Xuyên nhìn vành tai ửng đỏ của cậu, "Nhưng phải đáp ứng hai yêu cầu của tớ."
Lâm Miểu: "Yêu cầu gì?"
"Cái thứ nhất," Hoắc Dữ Xuyên chìa tay ra, "Đưa điện thoại cho tớ xem."
Lâm Miểu mờ mịt, "Cậu xem điện thoại tớ làm gì?"
Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà chỉ hỏi, "Có cho không?"
Lâm Miểu đành phải lấy điện thoại ra mở khóa rồi đưa cho hắn.
Hoắc Dữ Xuyên mở album, bức ảnh đầu tiên đập vào mắt là ảnh Lâm Miểu chụp hắn trước khi rời thành phố C hôm Chủ Nhật.
Hắn kéo xuống dưới, cách mấy tấm lại có một tấm của hắn.
Có ảnh chụp hắn ngái ngủ lúc sáng sớm, bởi vì hôm đó hắn chụp lén Lâm Miểu bị cậu thức dậy phát hiện. Lâm Miểu nhìn mình tóc tai bù xù ngủ như heo trong ảnh, nói Hoắc Dữ Xuyên cố ý chụp xấu nên bắt hắn xóa đi.
Hoắc Dữ Xuyên không xóa, thế là Lâm Miểu hậm hực bắt hắn giả bộ như mới ngủ dậy để mình chụp một tấm.
Có ảnh chụp hắn ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu, Lâm Miểu nói lúc hắn làm việc nhìn hơi dữ.
Còn có ảnh chụp hắn ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ, ngồi trên sofa xem laptop, mở cuộc họp video trong phòng làm việc......
Hoắc Dữ Xuyên ngước mắt lên, giọng nói hơi khàn, "Chẳng phải cậu đòi tuyệt giao với tớ à, sao còn giữ hình tớ nữa?"
Lâm Miểu ngẩn ra một lát rồi đưa tay giành lại điện thoại, "Giờ tớ sẽ xóa ngay!"
"Không cho xóa." Hoắc Dữ Xuyên nắm chặt cổ tay cậu.
Hắn nói: "Đây là yêu cầu thứ hai."
Trên đường đến trường, Hoắc Dữ Xuyên nhìn cảnh vật lướt nhanh ngoài cửa sổ, có cây cối, có bóng người, nhưng dường như chẳng níu giữ được gì. Hắn tự nhủ nếu cậu thật sự ghét mình...... thì đừng ép buộc cậu nữa.
Nhưng chỉ cần cậu hơi thích mình, chút xíu thôi là đủ rồi......
Lâm Miểu thấy ánh mắt hắn thay đổi thì tò mò hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu sao vậy?"
"Không có gì," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Giữ ảnh lại đi, khi nào nhớ tớ thì lấy ra ngắm."
"Ai thèm nhớ cậu chứ," gò má Lâm Miểu nóng ran, "Dù tớ có nhớ dì Trần, nhớ Tiểu Trịnh thì cũng không nhớ cậu đâu!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Nhớ họ vô ích thôi."
Lâm Miểu cạn lời: "Nhớ cậu thì có ích chắc?"
"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên nghiêm túc nói, "Tớ sẽ đến gặp cậu."
Mặt Lâm Miểu càng nóng hơn, hất tay hắn ra nói: "Thôi khỏi, trả thẻ ngân hàng cho tớ là được rồi."
Hoắc Dữ Xuyên ung dung nói: "Ngày mai đem tới cho cậu."
Lâm Miểu: "Mai cậu còn đến nữa à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Hiệu trưởng nói có thể tới nghe giảng."
Lâm Miểu: "......"
Dưới lầu tập đoàn Dư Thị, Hoắc Thành Đống và vệ sĩ ngồi xổm sau bồn hoa, lén lút nhìn những người ra vào tòa nhà như ăn trộm.
Vệ sĩ khuyên hắn: "Thiếu gia, hay là chúng ta về đi."
"Không được," Hoắc Thành Đống nhíu chặt mày, "Nếu không ký được hợp đồng thì Hoắc Dữ Xuyên không cho tôi làm giám đốc đâu!"
Vệ sĩ nghĩ nhà các anh và nhà họ Dư là kẻ thù không đội trời chung bao năm nay, đấu đá nhau đến chết trong lĩnh vực kinh doanh, ký được mới là lạ. Lần trước cầm hợp đồng chưa đọc kỹ đã nhận lời ngay, giờ bị người ta đánh mấy trận còn ký cái quỷ gì nữa, ngồi đây cho muỗi chích nghe còn tạm được.
Cổng tòa nhà mở rộng, một bóng người cao gầy đi ra. Anh đeo kính gọng bạc, vẻ mặt xanh xao, bộ dạng thất hồn lạc phách.
"Lão Dư này đúng là không phải người, toàn bóc lột nhân viên thôi," Hoắc Thành Đống tặc lưỡi, "Cứ nhìn nhân viên kia mà xem, mặt xanh như tàu lá vậy."
Vệ sĩ hùa theo "Đúng đúng đúng, thật không phải người."
Trời ạ, còn phải ngồi tới bao giờ nữa đây......
Hoắc Dữ Xuyên ở trường cho đến tối, ăn cơm ở căng tin rồi tiện đường đưa Lâm Miểu đến "Mạc Sắc".
Đêm nay Lâm Miểu phải đi làm thêm.
"Không cần đâu," Lâm Miểu từ chối, "Tớ tự đi được rồi."
Cậu đeo ba lô định đi tàu điện ngầm, nhưng bị Tiểu Trịnh chặn lại ở cổng trường.
"Tiểu Lâm tiên sinh," Tiểu Trịnh nói như robot, "Mời lên xe."
"Tôi sẽ tự đi." Lâm Miểu muốn đi vòng qua hắn nhưng đi đến đâu Tiểu Trịnh chặn đến đó.
Hoắc Dữ Xuyên đi sau lưng Lâm Miểu, ung dung nói: "Không lên xe sẽ đến trễ đấy."
Lâm Miểu cả giận nói: "Tớ muốn đi tàu điện ngầm!"
"Tàu điện ngầm đông lắm," Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói, "Lỡ bị đè bẹp chẳng ai đền đâu."
"Không," Lâm Miểu nói, "Tớ......"
Cậu chợt thấy cách đó không xa có hai cái bóng người quen thuộc, nhìn kỹ lại là Hạ Tòng Sơn đang lôi kéo thầy Dư, chẳng biết nói gì mà thầy Dư vùng ra rồi chạy mất.
"Ê, khoan đã!"
Hạ Tòng Sơn bất lực nhìn người chạy xa, vừa quay đầu lại thì thấy Hoắc Dữ Xuyên và Lâm Miểu đứng cạnh xe, bốn con mắt nhìn mình chằm chằm.
Hạ Tòng Sơn: "......"
Hạ Tòng Sơn đi tới xin quá giang, "Tiện đường mà, đi chung nhé."
Hoắc Dữ Xuyên phũ phàng cản hắn lại, "Nhân viên của anh đòi đi tàu điện ngầm kìa."
Hạ Tòng Sơn: "Thì đi đi."
Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng nói: "Vậy anh cũng đi tàu đi."
Hạ Tòng Sơn lập tức quay sang nhìn Lâm Miểu, "Tiểu Lâm à, đi tàu điện ngầm đến trễ sẽ bị trừ lương đó."
Lâm Miểu: "......"
Cuối cùng Lâm Miểu không chịu ngồi chung với Hoắc Dữ Xuyên mà ngồi một mình ở ghế phụ, còn Hoắc Dữ Xuyên và Hạ Tòng Sơn ngồi ghế sau.
Hạ Tòng Sơn vừa lên xe đã kể khổ với Hoắc Dữ Xuyên, "Tôi chỉ muốn đi theo nói chuyện với cậu ấy thôi mà, sao cậu ấy cứ gặp tôi lại bỏ chạy thế chứ?"
Hoắc Dữ Xuyên liếc hắn một cái, "Tại xấu quá chứ sao."
"Cậu mới xấu," Hạ Tòng Sơn bất mãn nói, "Ông đây đẹp trai nhất khu này đấy nhé!"
Hoắc Dữ Xuyên hời hợt nói: "Thế thì anh lợi hại thật."
Lúc đến cổng "Mạc Sắc", Hạ Tòng Sơn vẫn đang xoa cằm suy nghĩ, "Không thể để cậu ấy trốn tôi mãi được."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn Lâm Miểu xuống xe, buột miệng nói: "Vậy nhốt anh ta lại đi."
Hai mắt Hạ Tòng Sơn sáng lên, vẻ mặt hết sức mừng rỡ.
Dư Cận Vãn chậm rãi đi bộ về nhà, ánh đèn đường vàng vọt làm bóng anh đổ dài.
Anh hơi mệt nhưng không muốn gọi xe mà muốn đi bộ một lát.
Anh rẽ vào góc đường, một chiếc xe màu đen đột nhiên trờ tới.
Dư Cận Vãn sững sờ, cửa xe bất ngờ mở ra, có người trùm gì đó lên đầu anh rồi vội vã kéo anh lên xe.
Anh chưa kịp kêu lên thì hai mắt đã tối sầm, cứ thế ngất đi.
Khi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trên một chiếc sofa lạ lẫm.
Dư Cận Vãn mê man mở mắt ra, trông thấy Hạ Tòng Sơn ngồi trên ghế đối diện. Ánh đèn sáng ngời chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của hắn, khi im lặng mang đến cho người ta cảm giác áp bách cực mạnh.
Anh nghe thấy Hạ Tòng Sơn nói: "Thầy Dư, chúng ta nói chuyện đi."
Trong lòng Dư Cận Vãn giật thót, lí nhí hỏi: "Nói...... Nói chuyện gì cơ?"
Hạ Tòng Sơn cười hì hì, "Yêu đương."
Dư Cận Vãn: "......"