Dư Cận Vãn nhìn sững Hạ Tòng Sơn, dường như không nghe rõ nên nhếch miệng hỏi: "Sao...... Sao cơ?"
Hạ Tòng Sơn nhìn anh chằm chằm, cảm thấy càng ngắm càng đẹp, hơi thở khẽ khàng kia như đang cào tim hắn ngứa ngáy. Hắn xích lại gần rồi gằn từng chữ: "Thầy Dư, hẹn hò với tôi đi."
Con ngươi Dư Cận Vãn run rẩy co lại, hồi lâu sau mới dời mắt đi chỗ khác rồi nói: "Đừng đùa nữa."
"Tôi không đùa," Hạ Tòng Sơn nhíu mày, "Tôi nói nghiêm túc đấy, không lừa em đâu."
Giọng Dư Cận Vãn rất nhỏ, co ro trên sofa, cụp mắt hỏi: "Sao lại...... muốn hẹn hò với tôi?"
Hạ Tòng Sơn gãi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy: "Đêm đó tôi uống nhầm rượu đã làm chuyện kia với em...... Tôi sẽ chịu trách nhiệm, em hẹn hò với tôi đi!"
Dư Cận Vãn im lặng một hồi mới nói: "Không cần đâu."
Anh đứng lên khỏi sofa, "Tôi về trước đây."
Hạ Tòng Sơn kéo anh lại, "Không phải, chờ chút, không cần là sao?"
Dư Cận Vãn không nhìn hắn mà chỉ nói: "Không cần chịu trách nhiệm đâu, đều là người lớn hết rồi...... Cũng đâu có gì."
Hạ Tòng Sơn lập tức sầm mặt.
"Không được," hắn trầm giọng, "Ông đây mặc kệ, cứ muốn chịu trách nhiệm đấy."
Dư Cận Vãn không trả lời mà giãy giãy cổ tay, "Tôi phải về, ngày mai còn đi dạy nữa."
"Bớt xạo đi," Hạ Tòng Sơn vạch trần anh, "Tôi điều tra rồi, ngày mai em không có lớp, ngày mốt là cuối tuần."
Dư Cận Vãn không ngờ hắn điều tra thời khoá biểu của mình nên lúng túng nói: "Dù sao tôi cũng phải về......"
Hạ Tòng Sơn đột nhiên đưa tay tháo kính của anh xuống.
Dư Cận Vãn ngẩn ngơ, không hiểu hắn làm gì, "Trả cho tôi."
Hạ Tòng Sơn cười dâm: "Không đeo kính càng đẹp hơn nhiều."
Dư Cận Vãn: "......"
Khi Lâm Miểu đeo ba lô ra khỏi "Mạc Sắc" thì thấy Hoắc Dữ Xuyên đút tay vào túi đứng ở cổng, quay sang nhìn cậu dưới ánh đèn đường lờ mờ.
Lâm Miểu nhất thời ngẩn ngơ.
Đêm đầu tiên cậu đến đây làm việc, Hoắc Dữ Xuyên cũng đứng chờ cậu, cũng quay đầu nhìn cậu như vậy.
Dường như chẳng có gì thay đổi, lại giống như mọi thứ đều khác xưa.
Cậu đi tới, buồn buồn hỏi: "Sao cậu chưa về nữa?"
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Chờ cậu mà."
Lâm Miểu: "Tớ có bảo cậu chờ đâu."
"Nhưng tớ xem chiến thuật," Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói, "Trong đó nói phải đưa người mình thích về nhà."
Chữ "thích" như thiêu đốt trái tim Lâm Miểu, cậu lắp bắp: "Chiến, chiến thuật gì mà kỳ cục thế?"
Hoắc Dữ Xuyên đáp: "Chiến thuật yêu đương."
Lâm Miểu sững sờ, càng lắp bắp hơn, "Ai, ai yêu đương với cậu?! Không được xem mấy thứ này nữa!"
"À," Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu xuống nhìn cậu hỏi, "Vậy tớ phải làm sao mới theo đuổi được cậu?"
Hắn thì thầm vào tai Lâm Miểu, "Cậu dạy tớ đi."
Vành tai Lâm Miểu như sắp bốc cháy, cuống quýt đẩy hắn ra rồi nói: "Tớ về trường đây!"
Nói xong cậu định bỏ đi, Hoắc Dữ Xuyên nói sau lưng cậu: "Xe buýt và tàu điện ngầm hết chạy rồi."
Lâm Miểu cắn môi, "Vậy tớ đón taxi về!"
"Đắt lắm," Hoắc Dữ Xuyên kết luận ngắn gọn, sau đó chỉ vào xe mình đậu ven đường và Tiểu Trịnh đang chờ trong xe, "Miễn phí."
Năm phút sau, Lâm Miểu xụ mặt ngồi trên ghế phụ.
Hoắc Dữ Xuyên ngồi ở ghế sau, thấy cậu làm thinh thì đột nhiên nói: "Về nhà đi."
"Không muốn!" Lâm Miểu nói ngay, "Tớ muốn về trường!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Dì Trần nhớ cậu lắm đấy."
Tiểu Trịnh không dám hé răng, sợ lát nữa mình cũng phải nhớ.
Lâm Miểu nắm quai đeo ba lô, do dự nói: "Khi nào cậu vắng nhà tớ sẽ đến thăm dì ấy!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ sẽ dặn dì ấy không nấu món ngon cho cậu nữa."
Lâm Miểu: "......" Cậu thật ác độc mà!
Ngày hôm sau, quả nhiên Hoắc Dữ Xuyên mặc đồ bình thường xuất hiện trong lớp.
Hắn vừa đến thì Tưởng Nhạc Minh lập tức nhường chỗ bên cạnh Lâm Miểu cho hắn rồi hấp tấp chạy tới ngồi chung với Hà Duật.
Lâm Miểu tức chết --- Cậu chạy nhanh thế làm gì?! Đồ phản bội!
Hoắc Dữ Xuyên ngồi xuống cạnh cậu, Lâm Miểu chìa tay ra, "Thẻ ngân hàng đâu?"
Hoắc Dữ Xuyên lấy hai tấm thẻ ngân hàng trong túi đưa cho cậu.
Lâm Miểu lập tức cất vào ba lô, còn cưng chiều vỗ vỗ.
Hoắc Dữ Xuyên chống đầu nhìn cậu, đột nhiên hỏi: "Cậu báo mất giấy tờ rồi xin cấp lại chẳng phải là được rồi sao?"
Lâm Miểu: "......"
Sao mình lại quên béng chuyện này chứ, còn cho Hoắc Dữ Xuyên xem điện thoại không công nữa!
Cậu không muốn thừa nhận nên đành phải nói: "Hừ, tại tớ lười thôi!"
Hoắc Dữ Xuyên "ừm" một tiếng, vẫn nhìn cậu chăm chú.
Lâm Miểu hơi mất tự nhiên, "Cậu rảnh vậy à? Không cần quản lý công ty sao?"
Hoắc Dữ Xuyên gật đầu, "Sắp phá sản rồi."
"Hả?" Lâm Miểu thảng thốt, "Sao thế?!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Vì cậu làm ngơ tớ."
"...... Phá sản thì phá sản," Lâm Miểu lầm bầm, "Đâu liên quan gì đến tớ, cũng chẳng phải công ty của tớ."
Hoắc Dữ Xuyên: "Biết đâu sẽ là công ty của cậu đấy."
Lâm Miểu: "Không thèm."
Hoắc Dữ Xuyên: "Cha cậu sẽ bị thất nghiệp đó."
"Vậy để ông ấy tìm việc khác đi," Lâm Miểu nói, "Ông ấy có tay có chân, đi lượm ve chai vừa nhanh vừa nhiều nữa."
Hoắc Dữ Xuyên: "Còn tớ thất nghiệp thì sao?"
Lâm Miểu nghẹn họng, "Cậu cũng có tay có chân......"
Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ cũng đi lượm ve chai à?"
Lâm Miểu: "...... Thôi khỏi."
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ phải làm gì đây?"
Không hiểu sao trong đầu Lâm Miểu chợt vang lên câu "làm chồng" của Hoắc Dữ Xuyên, đầu óc lập tức hỗn loạn, vô thức nói: "Dù sao cũng không được làm chồng!"
Hoắc Dữ Xuyên thoáng ngẩn ngơ. Hắn thả bàn tay đang chống đầu xuống rồi nhích lại gần hỏi khẽ: "Vậy thì làm vợ nhé?"