Câu Chuyện Của Thập Nhị Nương

Chương 9



 

Bởi vì Tiêu Trường Phong cung cấp chứng cứ rõ ràng cùng nhân chứng xác thực, chứng minh Xương Bình Hầu tham sống sợ chết, đem bản đồ bố phòng của bảy tòa thành trọng yếu trong nội địa ải Thông Thuận, chỉ để đổi lấy một con đường sống.

 

Thiên tử nổi giận, quyền sinh sát do ngài ấy định đoạt.

 

Dưới cơn thịnh nộ của bậc cửu ngũ chí tôn, những kẻ xưa kia tác oai tác quái, ỷ thế h.i.ế.p người như Xương Bình Hầu, đến cuối cùng cũng chỉ là bèo dạt mây trôi, rơi vào cảnh thân bại danh liệt, rẻ mạt như cỏ rác.

 

Xương Bình Hầu bị giam vào đại lao.

 

Phụ thân ta cùng huynh trưởng cũng bị bắt nhốt vào ngục.

 

Toàn bộ nam đinh trong Hầu phủ – mười hai người – đều bị sung quân đi Lĩnh Nam.

 

Nữ quyến bốn mươi sáu người, bất kể lớn nhỏ, toàn bộ bị bán đi.

 

Còn phủ Thành Ý Bá thì bị tước bỏ tước vị, giáng làm thứ dân, toàn bộ gia sản bị sung công.

 

Cả nhà dọn về sống trong một căn nhà cũ kỹ ở phía Tây thành.

 

Ta đến tìm đích mẫu.

 

Năm năm không gặp, bà ta đã già đi đến mức ta suýt không nhận ra.

 

Người đàn bà từng tàn nhẫn hiểm độc năm nào, dường như chỉ sau một đêm đã bị bẻ gãy móng vuốt và răng nanh.

 

“Ngươi muốn mang di nương ngươi đi?” Đích mẫu hỏi ta.

 

“Phải. Nay Thôi gia cũng chỉ là một môn hộ nhỏ, nuôi nhiều người như vậy quả thực không ổn.”

 

“Không ngờ… lại có ngày ngươi đứng trước mặt ta mà buông lời uy hiếp… Tốt… tốt lắm!”

 

Đích mẫu một đời kiêu ngạo tự phụ, nay thấy ta chẳng những chưa chết, mà còn sống tốt hơn xưa, đương nhiên tức giận đến cực điểm.

 

Song, ta vẫn thuận lợi đón được di nương rời khỏi Thôi gia.

 

Khi rời đi, di nương khóc òa một trận lớn. Bà nói, chưa từng dám mơ có một ngày mình còn sống mà rời khỏi Thôi gia.

 

Ta mỉm cười:

 

“Chỉ cần còn sống, thì sẽ luôn còn hy vọng.”

 

“Phải,” bà gật đầu, “bọn họ không coi chúng ta là người, muốn chúng ta chết, thì chúng ta cứ sống — sống thật tốt.”

 

Đúng vậy. Sống, và phải sống cho thật tốt.

 

Hôm ấy, đích tỷ bị trói hai tay, cùng đám nữ quyến bị đưa đến Giáo Phường ty, lúc ngang qua quầy hoành thánh của ta, nàng cũng nhìn thấy ta.

 

Không rõ nghĩ đến điều gì, nàng bỗng gào lên:

 

“Thập Nhị nương, Quan Ca nhi còn nhỏ, nó không thể theo ta, ngươi hãy cứu lấy nó!”

 

Cả đoàn người đông đúc, nam nhân bị áp giải phía sau, nữ quyến đi phía trước, bị xâu thành một chuỗi như bầy châu chấu chờ phát nổ.

 

Quan Ca nhi đi ngay sau đích tỷ, gương mặt từng trắng trẻo bụ bẫm giờ đã hóp hẳn lại chỉ trong vài ngày.

 

Nghe đích tỷ kêu, nó lập tức òa khóc, vừa gào vừa giãy:

 

“Con không rời xa mẫu thân đâu! Con không muốn ở với cái loại tiện dân như bà ta!”

 

Không rõ đích tỷ đã nói gì với nó, nó liền nín khóc, nghiêm túc đánh giá ta từ trên xuống dưới.

 

“Ta bằng lòng theo ngươi,” Quan Ca nhi có vẻ đã nghĩ thông suốt, lập tức ngừng khóc, “ngươi dẫn ta đi, sau này ta sẽ phụng dưỡng ngươi đến cuối đời!”

 

Đích tỷ hẳn đã chắc mẩm rằng ta nhất định sẽ mang Quan Ca nhi đi. Dù sao, nó cũng là do ta mang nặng đẻ đau mà sinh ra.

 

Nhưng ta không hề liếc mắt nhìn nó lấy một lần.

 

Ta chỉ nhìn về phía hàng đầu của đội nam quyến — nơi có một thân ảnh gầy gò, yếu ớt kia.

 

So với năm năm trước, nó dường như chẳng cao thêm bao nhiêu, lại càng gầy hơn, lưng gù xuống như một nhánh trúc non bị ép cong.

 

Ta khẽ hỏi người bên cạnh:

 

“Tiêu Trường Phong, năng lực của chàng… có thể cứu một người không?”

 

Hắn đáp không do dự:

 

“Trừ Xương Bình Hầu ra, ai ta cũng có thể cứu.”

 

Ta gật đầu, đưa tay chỉ về phía bóng dáng gầy gò kia:

 

“Vậy thì cứu nó.”

 

Cả đám người của phủ Xương Bình Hầu lập tức xôn xao náo động.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đứa trẻ ấy ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục phủ sương thoáng chốc bừng sáng, ánh nhìn không dám tin mà dán chặt vào ta.

 

Nó đã nhận ra ta.

 

Ánh mắt ấy… sáng lên như được sống lại.

 

“Thập Nhị nương! Ngươi điên rồi sao?! Con ruột mình không cứu, lại đi cứu một tên tạp chủng?!” Đích tỷ gào lên the thé.

 

Ta bước lên, kéo đứa trẻ ấy ra khỏi hàng.

 

“Ngươi tên gì?”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Năm năm rồi, đây mới chỉ là lần thứ hai chúng ta nói chuyện.

 

Đến cả tên nó, ta cũng không biết.

 

Nó cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:

 

“Con tên là Dương Dụ Chi, năm nay mười ba tuổi.”

 

Ta nhìn nó, dịu dàng nói:

 

“Dụ Chi, chúng ta về nhà thôi.”

 

Ta nắm tay nó rời đi.

 

Quan Ca nhi ở phía sau tức đến vỡ cổ, mắng chửi không ngớt:

 

“Quả nhiên là tiện chủng! Ngươi lại đi cứu một tên tạp chủng!”

 

Dụ Chi toàn thân run lên, cúi gằm đầu, không dám nhìn ai.

 

Ta lạnh giọng nói:

 

“Ai là tạp chủng — e là còn chưa biết chắc đâu.”

 



 

Tiêu Trường Phong ngồi trong sân nhỏ, chẳng rõ đang nghĩ điều gì.

 

Ta đưa cho hắn một chén trà nóng, rồi ngồi xuống bên cạnh.

 

“Chàng… không tò mò về những lời đích tỷ ta vừa nói sao?”

 

Tiêu Trường Phong nghiêng đầu nhìn ta, trầm giọng đáp:

 

“Khi nàng viết thư nói rằng Xương Bình Hầu mắc chứng mộng du, ta đã cho người dò xét từ sớm.”

 

Hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt sâu lắng, khẽ nói từng lời:

 

“Nếu trong lòng nàng vẫn chưa nguôi ngoai, đêm nay ta sẽ đi g.i.ế.c hắn.”

 

Ta bật cười, lắc đầu:

 

“Hắn còn sống được bao lâu nữa đâu, hà tất phải để tay chàng nhuốm bẩn.”

 

Tiêu Trường Phong im lặng, chỉ chăm chú nhìn ta, ánh mắt dày đặc thương xót.

 

Kỳ thực, ta cũng đã quen rồi.

 

Khi ấy, ta bị nhốt trong phủ mười lăm năm, tựa như một con ch.ó không biết suy nghĩ.

 

Vận mệnh bị đích mẫu và đích tỷ nắm trong tay.

 

Gả chồng, sinh con, rồi chờ chết.

 

Một đời rất ngắn, nhưng lại cứ lặp đi lặp lại từng ngày.

 

“Thập Nhị nương.” Tiêu Trường Phong hạ giọng, chậm rãi thốt ra từng chữ:

 

“Cực khổ cho nàng rồi.”

 

Ta nghẹn ngào trong lòng, khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, đáp lại:

 

“Chàng cũng vậy.”

 

Trưởng thành trong cảnh khốn khó, chịu biết bao gian truân, mới có được hôm nay.

 

“Cuối năm nay, ta sẽ trở về cưới nàng.” — hắn nói.

 

Ta gật đầu đồng ý.

 

Trong tiểu viện nhỏ bé ấy, chúng ta ngồi đối diện nhau, trò chuyện thật lâu.