Câu Chuyện Của Thập Nhị Nương

Chương 3



 

Nghĩ một lát, ta ôm lấy Điền nhi, chậm rãi nói:

 

“Người nói đúng. Vậy chi bằng… từ nay ra ngoài cứ bảo con là mẫu thân của Điền nhi đi.”

 

Có con thì ắt phải có trượng phu.

 

Người ngoài đâu thể biết phụ thân của Điền nhi đã không còn. Như vậy, có lẽ cũng xem như một cách bảo vệ.

 

Dương đại nương không đáp, coi như đã ngầm đồng ý.

 

“Con có mẫu thân rồi ư?” – Điền nhi ngẩng đầu nhìn ta.

 

“Đúng thế. Từ nay về sau, con là con gái của ta.”

 

Điền nhi cười rạng rỡ.

 

Ta lén quay sang nhìn Dương đại nương — bà cũng đang mỉm cười.

 

Bởi hoành thánh và bánh chẻo nhà ta ngon, buôn bán ngày càng phát đạt.

 

Có người thấy vậy liền bắt chước, cũng dựng lều bán hoành thánh bánh chẻo.

 

Thế nhưng, hàng họ không bằng, khách chẳng mấy ai ghé, liền quay sang gây sự.

 

Quầy của lão Lưu bị đập phá, ông nằm lăn lóc trong căn lều rách nát, da thịt bị nước sôi tạt vào đến tróc cả da.

 

Ta vừa lo vừa giận, cùng Dương đại nương đưa ông tới y quán.

 

Khi quay về, đám người hàng xóm vẫn vênh váo lườm nguýt, ta chỉ lặng lẽ dọn dẹp lại gian hàng đổ nát.

 

“Không muốn bị đánh thì cút cho xa!” — chủ quán bên cạnh hét với theo giữa đường.

 

Hắn có bốn đứa con trai, tên nào tên nấy đều vai u thịt bắp, căn bản không xem chúng ta ra gì.

 

Đêm ấy ta không chợp mắt.

 

Cho dù từ nay không buôn bán được nữa, lão Lưu cũng không thể chịu oan như vậy, tiền thuốc cũng không thể để chúng ta tự gánh.

 

Trời vừa hửng sáng, ta một mình mang theo dầu tùng và bó đuốc, đến thẳng quầy của bọn họ.

 

Ngay trước mặt cả đám, ta đổ dầu lên người mình, rồi hất lên cả gian hàng của chúng.

 

Chúng hoảng hốt thật sự, mấy gã đàn ông to xác vội vã bỏ chạy khỏi quầy, vừa chạy vừa hét lên đòi báo quan.

 

Ta đứng giữa đường, gằn từng tiếng:

 

“Bồi thường tiền thuốc cho lão Lưu. Nếu không, hôm nay ta đốt quán các ngươi, ngày mai ta còn đốt cả nhà các ngươi.”

 

“Nửa đời sau của ta sẽ chỉ để nhìn chằm chằm vào các ngươi. Mối thù này, ta nhất định sẽ báo được.”

 

Báo quan chẳng ích gì — quan phủ sẽ không quản.

 

Mà có muốn quản, phí trình đơn chúng ta cũng không có mà nộp.

 

Chỉ có thể… tự mình đòi lại công đạo.

 

Thế gian này mà —

 

Kẻ yếu sợ kẻ mạnh

 

Còn kẻ mạnh…lại sợ kẻ liều mạng.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Cuối cùng bọn họ bồi thường năm lượng bạc, ta mặc nguyên bộ y phục dính đầy dầu tùng mà trở về nhà.

 

Dương đại nương đứng giữa sân, hai mắt đỏ hoe:

 

“Ngươi không cần mạng nữa à? Chỗ đó không buôn bán được thì mình dời đi, sao đầu óc ngươi lại cứng nhắc đến vậy?”

 

Ta ôm lấy Dương đại nương, cũng bật khóc một trận.

 

Thật ra ta rất sợ.

 

Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng nổi giận với ai, chưa từng nói nặng một lời.

 

Ta không có tư cách nổi giận, càng không có tư cách trút giận lên người khác.

 

“Nếu còn lần sau… con sẽ không làm vậy nữa.” – ta nghẹn ngào nói.

 

Sau chuyện đó, lão Lưu phải nằm dưỡng thương suốt hai tháng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông vừa khỏi một chút đã rục rịch muốn gánh quầy trở lại phố bán hoành thánh.

 

Ta suy nghĩ mấy ngày, bèn đề nghị: chi bằng thuê một gian hàng cố định.

 

Có mặt bằng buôn bán sẽ ổn định hơn, mà bọn lưu manh cũng không dễ đến gây sự.

 

Lão Lưu và Dương đại nương đều đồng ý.

 

Vài ngày sau, tiệm “Lưu Ký” chính thức khai trương.

 

Buôn bán vẫn rất khấm khá.

 

Thậm chí có người từ phương xa tới học nghề.

 

Có điều thiên hạ loạn lạc, mỗi ngày đều có không ít ăn mày tụ tập trước cửa.

 

Lão Lưu vốn hiền lành, thường hay phát cháo bố thí, thành ra trước cửa tiệm, số người ăn xin còn đông hơn khách đến ăn hoành thánh.

 

Dương đại nương biết chuyện liền mắng ông một trận té tát.

 

Thế nhưng khi bà hầm hầm ra đuổi người, lại chẳng nỡ buông ra nửa câu nặng lời.

 

“Sau lưng tiệm có cái hẻm nhỏ, để ta bảo họ lui ra đó. Cứ chắn hết cả cửa quán thế này, thì chúng ta cũng khỏi buôn bán gì nữa.”

 

Chúng ta kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì.

 

Mỗi ngày có thể san sẻ cũng chỉ là làm thêm vài cái bánh bột lúa mạch đen, rồi mang ra chia cho mọi người.

 

“Có cái để ăn là tốt lắm rồi.” – bà lão cầm đầu trong đám hành khất nói – “Các người là người tốt, tích được công đức, sau này tất có phúc báo, sống lâu trăm tuổi.”

 

Phúc báo ư?

 

Ta nghĩ… có lẽ ta thật sự là người có phúc.

 

Hẻm nhỏ sau quán là một ngõ cụt.

 

Hôm ấy mang bánh ra phát, ta phát hiện trong góc còn có một nam nhân đang nằm.

 

Người ấy có râu quai nón rậm rạp, nhìn tuổi không lớn, nhưng toàn thân có nhiều vết thương cũ.

 

Không rõ có phải vết thương bị nhiễm gió độc hay không, mà toàn thân hắn nóng rực, miệng mê sảng, ý thức mơ hồ.

 

Ta gọi lão Lưu tới, hai người chúng ta cùng kéo hắn về quán, rồi mời đại phu.

 

“Trúng gió nặng. Ta sẽ cắt phần thịt hoại tử đi, bôi thuốc lên. Sống hay chết… tùy vào số mệnh của hắn.” – đại phu nói.

 

Lúc cắt thịt, nam nhân đó tỉnh lại một chút.

 

Sắc mặt trắng bệch, cả người yếu đến mức không nhúc nhích nổi, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ hung tợn.

 

May mà hắn chỉ liếc nhìn một cái, rồi lại ngất lịm.

 

Sáng hôm sau, chúng ta quay lại — người đã biến mất.

 

Nơi hắn từng nằm đã được dọn dẹp sạch sẽ.

 

Trên bàn, còn để lại một túi tiền nhỏ — đúng năm lượng bạc.

 

Ta không đi tìm hắn.

 

Vết thương hắn là do d.a.o chém, hổ khẩu tay phải có vết chai rất dày, thân hình cao lớn vạm vỡ, nhìn qua đã biết không phải người bình thường.

 

Cuộc sống vẫn tiếp tục — bận rộn mà yên bình.

 

Đến cuối năm, lão Lưu tích góp được bốn mươi lượng bạc, ông mừng rỡ như trẻ con.

 

Buổi tối còn phá lệ mua hai lượng bạc rượu ngon.

 

Dương đại nương ngồi ngay trước mặt ta, đếm từng đồng từng đồng bạc trắng, sau cùng rút ra mười lượng đưa cho ta.

 

Ta vội từ chối:

 

“Con không cần đâu. Hai người đã thu nhận con, cho con chốn dung thân, cơm ăn áo mặc… như vậy là đủ lắm rồi. Sao còn có thể nhận tiền?”

 

Dương đại nương trừng mắt:

 

“Cho thì cầm đi! Ngươi còn khách sáo gì nữa!”

 

“…Tạ ơn… mẫu thân.”