Câu Chuyện Của Thập Nhị Nương

Chương 4



 

Hai năm nay, ở bên ngoài ta vẫn quen miệng gọi bà là “mẫu thân.”

 

Khóe miệng Dương đại nương khẽ động, nhưng không nói gì.

 

Ta nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lén quay về kinh thành một chuyến.

 

May mắn thay, di nương tuy tiều tụy hơn trước, nhưng sức khỏe vẫn ổn.

 

Ta không đến gặp bà.

 

Việc ta còn sống… không để bà biết thì sẽ tốt hơn.

 

Ta cũng âm thầm dò hỏi về đứa trẻ trong Hầu phủ năm xưa.

 

Kỳ thực, năm ấy ta cố ý bỏ thức ăn vào khu rừng trúc đó.

 

Ta biết rõ — nó là con ruột của lão Hầu gia.

 

Chỉ là, khi sinh ra đã bị đạo sĩ phán là “người mang điềm xấu”, nên ba tuổi đã bị nhốt trong rừng trúc phía sau phủ, mặc kệ sống chết.

 

Lúc ấy chính ta còn khó giữ nổi mạng, điều duy nhất ta có thể làm… là mỗi ngày để lại chút đồ ăn cho nó.

 

Ta âm thầm dò hỏi khắp nơi, đáng tiếc chẳng ai biết bất cứ tin tức gì về đứa trẻ ấy.

 

Tựa như… thế gian chưa từng có sự tồn tại của nó.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Khi quay về Lâm Thành thì trời đã tối.

 

Còn chưa vào đến làng, ta đã thấy một người cầm đèn dầu, lẻ loi đứng bên đường, tựa như đang đợi ai đó.

 

Đến gần mới nhận ra — là Dương đại nương.

 

“Sao người lại ở đây?”

 

Bà đưa mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, bình thản đáp:

 

“Không ngủ được, ra ngoài đi dạo một lát.”

 

Ta nhịn cười, bước lên trước, khoác lấy cánh tay bà.

 

Trong màn đêm tĩnh mịch, hai người chúng ta từ từ quay trở về.

 

Về đến cổng nhà, đã thấy lão Lưu và Điền nhi đứng chờ sẵn trong sân, cổ rướn dài ra mà ngóng.

 

Điền nhi vừa thấy ta liền lon ton chạy tới, ta dang tay ôm chặt lấy nó vào lòng.

 

“Mẫu thân ơi! Con cứ tưởng người không về nữa… Tổ phụ với tổ mẫu lo lắng muốn chết, định lên kinh thành tìm người đó!”

 

Ta bật cười, véo nhẹ má con bé:

 

“Nơi này là nhà của ta, sao ta lại không về?”

 

“Ừ ừ! Chúng ta là một nhà mà!” – Điền nhi líu lo đáp, giọng ngọt như mật.

 

Ta chưa từng nghĩ, ngoài di nương ra… ta còn có thể có “người nhà” trên cõi đời này.

 

“Đứng ngoài gió nói lắm thế, không sợ lạnh à? Vào ăn cơm đi!” – Dương đại nương ở trong sân gọi vọng ra.

 

“Đi thôi, ăn cơm thôi.”

 

Dương đại nương và lão Lưu không hỏi ta đã đi đâu, làm gì.

 

Bốn người chúng ta ngồi bên ánh đèn mờ, cùng ăn bánh chẻo.

 

Nhân thịt là do ta nêm sẵn từ sáng sớm trước khi lên đường.

 

Dương đại nương giữ lại một phần, gói thành bánh chờ ta về cùng ăn.

 

Ta nghĩ — nếu cả đời cứ sống như vậy cùng họ, cũng rất tốt.

 

Chúng ta đều là những kẻ mờ nhạt, chẳng đáng kể trong cõi nhân gian.

 

Số mệnh của chúng ta rẻ rúng đến mức, chỉ cần người khác khẽ động chân là có thể giẫm chết.

 

Thế nhưng…

 

Chúng ta vẫn phải cố mà sống.

 

Ta nghĩ…

 

Ý nghĩa của việc sống, chính là — tiếp tục sống mà thôi.

 

Thế nhưng đời người luôn đầy những bất ngờ — còn tàn nhẫn hơn cả những khúc ngoặt trong tuồng hát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước Tết không lâu, bọn người Bắc Mãng đã yên lặng hai năm bỗng dưng lại kéo quân đánh tới.

 

Lâm Thành cách cửa ải Thông Thuận không xa, nên trong thành bắt đầu ra sức chiêu binh.

 

Lúc đầu còn có người tự nguyện tòng quân, nhưng đánh được ba tháng, binh lính ra đi mà không có ai trở về.

 

Triều đình không chiêu mộ được binh nữa, đành hạ lệnh cưỡng chế — mỗi hộ buộc phải đưa ra một nam đinh.

 

Nhưng nhà chúng ta ngoài lão Lưu, làm gì còn ai là nam nhân.

 

Ta cứ ngỡ, nhà không có thanh niên trai tráng, chỉ cần nộp chút tiền là có thể miễn.

 

Thế nhưng… tiền họ lấy rồi, lão Lưu cũng bị áp giải đi theo.

 

Ngày thứ hai mươi tám sau khi lão Lưu rời nhà, tin tử trận truyền về.

 

Một tháng sau, hũ tro cốt mới được gửi lại.

 

Dương đại nương ôm lấy bình tro cốt, ngồi suốt một ngày một đêm ngoài sân, không ăn không uống.

 

“Cha con họ… c.h.ế.t cùng một chỗ, cùng một cách…”

 

Nói xong câu đó, bà liền ngã quỵ.

 

Ta đem lão Lưu chôn cạnh phần mộ của người con trai đã khuất của ông.

 

Hôm ấy, khắp làng đều phủ khăn tang, nhà nhà bày linh đường, đâu đâu cũng vang vọng tiếng khóc đứt ruột.

 

Tiệm hoành thánh không còn ai ghé.

 

Trên đường phố hình như chỉ còn lại phụ nữ và trẻ con, khắp nơi đều dựng lên rạp tang.

 

Thỉnh thoảng vẫn có vài vị khách tới quán, nhưng câu chuyện họ nói… đều xoay quanh chiến sự.

 

Họ bảo, một tháng trước Quách tướng quân mất tích, nay trong triều không còn ai cầm binh đánh trận được nữa.

 

Bắc Mãng chính là vì nhìn ra điểm yếu ấy nên mới liều lĩnh đánh tới.

 

Vài ngày sau, tin đồn lan ra — Xương Bình Hầu được phái đến trấn thủ cửa ải Thông Thuận.

 

Mà Xương Bình Hầu… chính là kẻ khiến ta đêm nào cũng gặp ác mộng.

 

Tâm trạng ta rối bời, vừa mong hắn thắng, lại vừa hy vọng hắn bại.

 

Nếu thắng, nhất định hắn sẽ được thăng quan tiến chức vì công lao trên chiến trường — hắn không xứng đáng.

 

Nhưng nếu bại, kẻ phải chịu khổ… lại là lê dân bách tính.

 

Thế nhưng, sự đời luôn trái ý người.

 

Xương Bình Hầu… thua rồi. Nhưng hắn không c.h.ế.t — thứ bị chôn vùi, là vô số mạng người.

 

Lâm Thành thất thủ vào một đêm tối.

 

Dương đại nương vội vàng đưa ta và Điền nhi trốn vào trong chum gạo.

 

“Tiền trong nhà giấu cả ở ổ chuột. Điền nhi giao cho con. Con… con cố gắng mà nuôi lớn nó. Nếu… nếu không làm được… thì cũng đừng miễn cưỡng. Cứ nghĩ cách sống sót.”

 

“Người đi đâu vậy…?”

 

Bà đè ta xuống trong chum, dằn chặt nắp gỗ lại:

 

“Con còn trẻ… phải sống cho thật tốt!”

 

Ta muốn nói với bà rằng — bọn Bắc Mãng đến là để cướp bóc.

 

Một cái chum gạo nhỏ nhoi thế này… sao có thể giấu được chúng ta?

 

Ta nhét Điền nhi xuống gầm giường, dùng chăn bông cũ nát quấn chặt quanh người nó.

 

“Dù có chuyện gì xảy ra… con cũng không được ra ngoài.”

 

Điền nhi rất hiểu chuyện, nước mắt lưng tròng gật đầu:

 

“Mẫu thân ơi, người với tổ mẫu nhất định phải quay về.”

 

Ta bôi đen mặt, giấu một cây kéo vào trong tay áo, rồi mở cửa.

 

Giữa sân có hai con ngựa đang đứng.

 

Hai tên người Bắc Mãng khoác áo lông thú, da dẻ thô ráp, ánh mắt hung hãn.

 

Bọn chúng cầm đao trong tay, đầu mũi đao vẫn còn nhỏ m.á.u — chưa cần động thủ, sát khí đã ngập trời.