Câu Chuyện Của Thập Nhị Nương

Chương 5



 

Ta sợ hãi vô cùng.

 

Thế nhưng, sợ… không giải quyết được gì cả.

 

Dương đại nương đang co ro nơi góc tường, mặt trắng bệch.

 

Thấy ta, bà liền quát:

 

“Quay về mau!”

 

Ta bước tới đỡ bà dậy, ghé sát tai thì thầm:

 

“Bọn chúng tới là để cướp. Con với Điền nhi… không thể trốn được.”

 

“Một ả đàn bà!” – một tên Bắc Mãng giơ đao chỉ thẳng vào ta – “Lục tung nhà lên, có gì đáng tiền thì đem ra đây!”

 

“Nhà nghèo… Tất cả những gì có giá trị đều ở đây, các người cầm lấy đi.”

 

Ta ném túi tiền qua cho chúng.

 

Bọn chúng nhặt lên, đổ ra xem — tổng cộng mười một lượng bạc.

 

Chính là số bạc lần trước Dương đại nương đưa cho ta.

 

Có lẽ số bạc kia vẫn đủ khiến chúng hài lòng, hai tên Bắc Mãng có vẻ rất thỏa mãn.

 

Chúng dùng đao khều đống củi trong sân, sau đó đá văng cửa phòng, lục lọi một lượt rồi mới bước ra.

 

“Đi! Qua nhà kế bên!”

 

Chúng vào thành là để cướp bóc, hễ có gì đáng giá đều không buông tha.

 

May mắn thay — Điền nhi vẫn cuộn tròn trong đống chăn rách dưới gầm giường, không bị phát hiện.

 

Ta âm thầm thở phào, cứ nghĩ mọi chuyện đã qua.

 

Không ngờ, đúng lúc bọn chúng sắp rời đi, hai tên lại đồng loạt quay đầu nhìn ta.

 

“Mặt thì đen, nhưng tay lại trắng trẻo mềm mại thế này?”

 

Một tên kéo lại ống quần, dừng ngay trước mặt ta, nhe hàm răng vàng khè, cười nham hiểm:

 

“Nha đầu này… mặt bôi tro.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tên còn lại định kéo hắn đi, hắn liền hất huynh đệ mình ra, ánh mắt như chó sói đói, găm chặt vào ta.

 

Ta siết chặt chiếc kéo giấu trong tay áo.

 

Hắn dùng mũi đao hất cổ áo ta lên:

 

“Tự mình cởi ra đi.”

 

“Xin… xin đừng làm hại người vô tội…” – ta run giọng – “Vào phòng… vào phòng đi…”

 

Ta bị hắn lôi vào phòng.

 

Ngay dưới gầm giường, chính là Điền nhi.

 

Ta chợt nhớ tới cái đêm năm xưa, khi Xương Bình Hầu lao vào phòng ta.

 

Toàn thân run rẩy, ta liều mạng đ.â.m kéo vào cổ hắn — nhưng hắn phản ứng cực nhanh, chỉ nghiêng đầu đã khiến mũi kéo ghim vào bả vai.

 

Hắn giận dữ gào lên, tát ta một cái trời giáng, rồi rút đao bổ xuống.

 

Ta không chết.

 

Lúc lưỡi đao bổ xuống, có người kịp thời cứu ta.

 

Người ấy ra tay cực nhanh, chiêu thức tàn độc.

 

Chớp mắt đã thấy tên Bắc Mãng ngã gục trong vũng máu, đôi mắt còn trợn trừng, c.h.ế.t mà không nhắm nổi mắt.

 

“Nàng có bị thương không?”

 

Nam nhân đứng trước mặt ta, giọng trầm thấp vang lên.

 

Ta vẫn chưa hoàn hồn, run rẩy kéo lại y phục, ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Chính là người đàn ông ta từng cứu mấy tháng trước.

 

Giờ đây hắn đã cạo sạch râu, nhưng ánh mắt sắc lạnh và nét thô ráp nơi gò má lại càng thêm rõ rệt.

 

Ánh nhìn hắn lướt qua n.g.ự.c ta một vòng, rồi lại thản nhiên dời đi:

 

“Tối nay có ta ở đây, bọn chúng sẽ không quay lại nữa.”

 

Ta cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng nói lời cảm tạ.

 

“Hãy khóa cửa cẩn thận. Thi thể… để ta mang đi.”

 

Hắn xách từng xác một, kéo ra khỏi sân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dương đại nương vội chạy vào, ôm chầm lấy ta.

 

Chúng ta… như thể vừa từ cõi c.h.ế.t trở về.

 

Đến lúc trời tờ mờ sáng, nam nhân ấy lại quay lại.

 

Dáng đi mang theo sát khí, bước chân trầm ổn hữu lực.

 

Vừa vào cửa đã thấy Điền nhi, hắn lập tức xoay người ra ngoài.

 

Lúc quay lại, chiếc áo ngoài còn vương m.á.u đã bị hắn cởi bỏ, ném ở bậc cửa.

 

Hắn đứng sừng sững giữa sân, giọng nói không cho phép phản bác:

 

“Lâm Thành không thể ở lại. Các người… rời đi càng sớm càng tốt.”

 

Dương đại nương có chút kích động:

 

“Chuyển đi? Vậy… chuyển đi đâu?”

 

“Kinh thành.” — nam nhân ấy đáp gọn — “Bắc Mãng dù có đánh cỡ nào cũng không thể đánh tới kinh thành.”

 

Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ để lại một bọc tiền rồi quay người rời đi.

 

Lúc lên ngựa, hắn bỗng quay đầu hỏi ta:

 

“Nàng tên gì?”

 

“Ta không có tên… mọi người đều gọi ta là Thập Nhị Nương.”

 

“Thập Nhị Nương…”

 

Cái tên ấy, từ miệng hắn bật ra, như thể bị nghiền trong kẽ răng, giọng trầm thấp, mang theo chút nặng nề, dai dẳng.

 

“Ta là Tiêu Trường Phong.” — hắn nói.

 

“Nàng thu dọn đi. Trời sáng sẽ có người tới đưa mọi người đến kinh thành.”

 

Nói xong, hắn thúc ngựa rời đi.

 

Ta đứng ngây ra nhìn bóng lưng hắn khuất dần nơi đầu đường.

 

Dương đại nương ngồi thẫn thờ trên bậc cửa:

 

“Thật sự phải chuyển đi sao?”

 

“Đi thôi… không gì quan trọng bằng việc còn sống.”

 

Nếu đêm nay mọi chuyện lại tái diễn lần nữa, chưa chắc ta và mọi người… còn may mắn sống sót.

 

Tiêu Trường Phong sắp xếp người hộ tống chúng ta vào kinh thành.

 

Người thiếu niên đi cùng đỏ mặt, gãi cổ nói:

 

“Thiên hộ dặn, căn nhà này tùy cô nương ở. Nếu trong vòng ba năm ngài ấy không quay lại, thì nơi này coi như là của cô.”

 

Nói xong, hắn đặt một tờ khế đất lên bàn, cơm cũng chẳng ăn đã vội rời đi.

 

Ta đứng giữa sân nhỏ, lòng ngổn ngang trăm mối.

 

Vòng đi vòng lại, ta lại trở về kinh thành.

 

Chỉ là — nơi này thuộc Tây Thành, khu dành cho dân nghèo.

 

Chỉ cần ta không bước chân về hướng Bắc, đích tỷ bọn họ… vĩnh viễn sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của ta.

 

“Về kinh thành rồi, chúng ta biết làm gì để sống đây?”

 

Từ sau khi lão Lưu qua đời, Dương đại nương hốc hác đi nhiều, thần sắc chẳng còn được như xưa, mọi chuyện trong nhà đều giao cho ta định đoạt.

 

“Đừng sợ, chúng ta có nghề trong tay, sẽ không c.h.ế.t đói được đâu.”

 

Ta cùng Dương đại nương dựng một cái lều đơn sơ ở khu chợ Tây Thành.

 

Vài hôm đầu còn vắng khách, nhưng rồi dần dần cũng có người ghé ăn.

 

Trong tay ta vẫn còn chút tiền tích góp, thêm vào đó là tiền lời từ quầy hoành thánh — cuộc sống coi như tạm ổn.

 

Có việc để làm, tinh thần Dương đại nương cũng khá hơn.

 

“Nghe nói cửa ải Thông Thuận vẫn còn giao tranh. Họ bảo Quách tướng quân đã được tìm thấy… nhưng ông ấy đã c.h.ế.t rồi, xác chôn ở Tây Sơn. Có người đoán… là bị ám sát.”

 

Ta nghe vậy liền thầm giật mình.

 

Bắc Mãng e sợ Quách tướng quân nhất — vì cớ gì lại có người muốn hại ông ấy?

 

“Đến cả Quách tướng quân mà cũng hại cho được, đúng là thứ không có đức!”

 

Dương đại nương vừa quét sân vừa hầm hừ mắng.