Ta chợt nghĩ tới Tiêu Trường Phong — hắn vốn là Thiên hộ dưới trướng Quách tướng quân.
Giờ Quách tướng quân đã chết, không rõ triều đình có đem toàn bộ Quách gia quân giao cho Xương Bình Hầu nắm giữ hay không.
Không ngờ… lời dự đoán ấy lại thành thật — Hoàng thượng thực sự ban xuống thánh chỉ ấy.
Tiêu Trường Phong từng nói, Xương Bình Hầu căn bản không biết cầm quân đánh trận, nếu để hắn thống lĩnh, sớm muộn gì cũng khiến Quách gia quân tan tành.
Ta còn đang do dự có nên viết thư báo cho hắn hay không, thì đã có người tới đưa thư cho ta trước.
Trong thư chỉ có hai câu:
Một câu là hắn còn sống.
Câu còn lại hỏi ta gần đây có khỏe không?
Ngoài thư, còn có thêm mười lượng bạc.
Người đưa vẫn là thiếu niên tiểu binh đưa chúng ta về kinh năm nào.
Thiếu niên cười toe toét:
“Đây là thư nhà của Thiên hộ, còn có cả tiền lương tháng này nữa. Ngài ấy nói, đều đưa cả cho cô nương.”
Ta cầm thư và bạc, đứng ngây ra, chẳng biết phải nói gì cho phải.
“Ngài ấy có nói vì sao lại đưa hết tiền cho ta không?”
Mặt thiếu niên càng đỏ hơn:
“Không… không nói. Nhưng mà… nhưng mà Thiên hộ chưa từng cưới vợ, cũng chẳng có ai trong lòng cả…”
Dương đại nương ở bên cạnh chen vào:
“Hắn phải lòng con rồi đấy.”
“Ta thấy hắn không tệ, người tuy có phần thô kệch, nhưng lòng dạ chu đáo, biết gánh vác. Là người có thể gửi gắm được.”
Phải lòng ta rồi ư?
Nhưng từ đầu đến giờ, lời ta nói với hắn… không đến mười câu.
Ta đem thư và bạc của Tiêu Trường Phong cất kỹ, suy nghĩ hồi lâu rồi cũng hồi âm một phong thư, nhờ thiếu niên mang về.
“Ngươi tên gì?”
“Túi bánh cùng gói bánh bao này là cho ngươi, phần còn lại… gửi cho Thiên hộ.”
Thiếu niên tiểu binh nói, hắn tên là Dương Trụ, mười ba tuổi đã nhập ngũ, theo bên Tiêu Trường Phong đến nay đã hai năm.
Ải Thông Thuận cách đây không xa, phi ngựa nhanh thì một ngày là tới.
Ta dặn hắn:
“Ngươi cứ đi chậm thôi. Lá thư này phải cất thật kỹ, tuyệt đối không để người khác nhìn thấy.”
Dương Trụ cất thư vào trong n.g.ự.c áo, rồi thúc ngựa rời đi.
Ba ngày sau, Dương Trụ quay lại.
Lần này không mang theo thư, chỉ truyền lời một câu:
“Tiêu Trường Phong nói: ‘Biết rồi!’”
Mặt Dương Trụ vẫn đỏ bừng như lần trước:
“Thiên hộ còn nói… bảo cô nương giữ gìn sức khỏe.”
Ta khẽ gật đầu, vẫn như cũ, chuẩn bị cho hắn một túi bánh.
Chớp mắt đã đến Tết.
Ta biết mỗi năm đến rằm tháng Giêng, di nương đều lên chùa Pháp Hoa dâng hương cầu phúc.
Rằm năm nay, ta dậy từ sớm, ra đứng đợi trên con đường dẫn lên núi.
Quả nhiên, ta trông thấy xe ngựa của bà.
Đi được nửa đường, bà xuống xe, cùng một nha hoàn đi bộ lên núi.
Di nương so với trước đã già đi nhiều, tóc mai bên tai cũng đã điểm bạc.
Phải biết rằng — năm nay bà mới ba mươi sáu tuổi.
Lòng ta chua xót, nỗi nhớ như muốn nhấn chìm ta, ta lặng lẽ theo sau bà lên chùa Pháp Hoa.
Lên đến nơi, bà chỉ ngồi lặng trong hậu viện, không hề vào chính điện.
Ta thầm đoán bà chờ điều gì.
Quả nhiên — không lâu sau, đích tỷ dẫn theo một đứa bé trai khoảng chừng bốn, năm tuổi bước vào hậu viện.
Đứa trẻ mặc áo bào xanh lam, da dẻ trắng hồng, mặt mày xinh xắn, như ngọc như ngà.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đích tỷ tỏ ra rất yêu thương nó, miệng gọi liên tục:
“Quan Ca nhi à, lát nữa phải dập đầu thành tâm nhé, để Phật tổ phù hộ cho phụ thân con đánh thắng trận, lập đại công.”
Quan Ca nhi gật đầu ngoan ngoãn:
“Con biết rồi mẫu thân, phụ thân lập càng nhiều công, sau này con mới có thể kế thừa.”
“Giỏi lắm!”
Hai mẹ con vừa nói vừa cười, sóng vai rời khỏi viện.
Hóa ra… di nương lên núi là để lén nhìn đứa trẻ ấy.
Bà ngốc quá rồi…
Dù nó sinh từ bụng ta, nhưng chưa từng là con của ta!
Sau rằm tháng Giêng, tin từ ải Thông Thuận truyền về — Xương Bình Hầu đã bị bắt.
Cả triều đình chấn động.
“Nghe nói là lần đầu tiên xuất quân ra khỏi thành đã bị địch bắt. Cũng may không tổn hao binh mã, nếu không… hắn có c.h.ế.t vạn lần cũng không đủ đền tội!”
Toàn kinh thành đều mắng Xương Bình Hầu là phế vật ăn hại, chỉ biết khoác áo tướng quân, chẳng có thực tài.
Một buổi tối, Dương đại nương bỗng nhìn ta, hỏi:
“Dạo này cứ ngân nga tiểu khúc suốt, tâm trạng tốt lắm sao?”
Lúc ấy ta mới nhận ra — thì ra bản thân đã để lộ niềm vui ra ngoài mặt, vô thức mà mừng thầm cho kẻ từng hại mình gặp báo ứng.
“Cô nương, cô có ở nhà không?”
Ngoài cửa có người gọi.
Ta mở ra, là một binh sĩ xa lạ.
Hắn đưa ta một phong thư:
“Đây là thư của Tiêu Phó tướng gửi cho cô nương, còn có cả tiền lương.”
Ta đón lấy, liền hỏi:
“Dương Trụ đâu rồi?”
Người lính ấy khựng lại, ngập ngừng rồi đáp:
“Hắn… c.h.ế.t rồi.”
Ta đứng sững tại chỗ, tay ôm chặt lấy thư.
Dương Trụ… năm nay mới mười lăm tuổi.
“Sao lại chết?”
Rõ ràng Tiêu Trường Phong từng nói… sẽ không để Dương Trụ ra tiền tuyến.
Người lính nghiến răng, nói nhỏ:
“Xương Bình Hầu g.i.ế.c một quân kỹ. Nữ tử đó là người mà Dương Trụ nhận làm tỷ tỷ. Hắn nhất thời không nhịn được, liền lên tiếng cãi lại.”
Chỉ vì thế… đã mất mạng.
Ta nhớ đến gương mặt của Xương Bình Hầu, toàn thân liền lạnh như băng.
“Hài cốt của Dương Trụ… khi nào mới được đưa về?”
“Chắc tháng sau. Đợi đủ mười người rồi mới đưa về một lượt, như vậy… đỡ tốn sức.”
“Ngươi chờ ta một lát.”
Ta lấy mười hai lượng bạc, đưa cho hắn mang về.
Mười lượng gửi cho phụ mẫu của Dương Trụ.
Hai lượng còn lại… để lo hậu sự cho nàng quân kỹ đã khuất.
Sau khi người lính rời đi, ta mở thư của Tiêu Trường Phong ra xem.
Nét chữ hắn đẹp, mạnh mẽ, cứng cáp — quả thật chữ giống như người.
Dương Trụ từng kể, Tiêu Trường Phong vốn là người kinh thành, xuất thân dường như không tệ.
Nhưng phụ mẫu hắn còn sống hay đã mất, vì sao lại nhập ngũ — chẳng ai rõ.
Trong thư, hắn nói với ta: chuyện Xương Bình Hầu bị bắt — là cái bẫy do hắn giăng ra.
Xương Bình Hầu mắc chứng mộng du.
Lần đầu đóng quân ngoài thành, hắn phát bệnh, mộng du đi xa ba dặm — bị quân Bắc Mãng bắt sống.