Câu Chuyện Của Thập Nhị Nương

Chương 7



 

Ta đọc xong thư, liền đốt đi.

 

Chứng mộng du của Xương Bình Hầu là bí mật, nếu không từng ngủ chung, tuyệt đối không ai biết.

 

Nhưng Tiêu Trường Phong… lại không hỏi vì sao ta biết.

 

Bắc Mãng ra điều kiện chuộc người — đòi một trăm vạn lượng bạc trắng.

 

Thế nhưng Thánh thượng trong buổi chầu sớm, chỉ tiếc thương Xương Bình Hầu vì nước vì dân, tuyệt nhiên không nhắc nửa chữ đến việc lấy ngân khố ra để chuộc người.

 

Thế là — Xương Bình Hầu phủ trong một đêm như trời sập.

 

Đích tỷ bắt đầu chạy đôn chạy đáo, gom tiền ở khắp nơi.

 

Cùng lúc đó, vì Xương Bình Hầu bị bắt, ải Thông Thuận lại rơi vào cảnh rồng mất đầu.

 

Lần này, những tướng lĩnh từng là thuộc hạ của Quách tướng quân cùng nhau dâng tấu chương, tiến cử Tiêu Trường Phong.

 

Tiêu Trường Phong đích thân đứng ra nhận trọng trách trước triều đình, thề trong vòng một tháng sẽ đẩy lùi đại quân Bắc Mãng, ép chúng rút về thảo nguyên.

 

Nhờ có sáu vạn Quách gia quân đứng ra bảo đảm, Thánh thượng cuối cùng cũng giao quyền cầm quân cho Tiêu Trường Phong.

 

Hắn không nuốt lời.

 

Đầu tháng Hai, quân Bắc Mãng đã bị hắn đánh lui.

 

Không chỉ thế, hắn còn c.h.é.m đầu thủ lĩnh Na Khắc, bêu đầu thị chúng.

 

Thánh thượng đại hỉ, hạ chiếu triệu Tiêu Trường Phong hồi kinh ban thưởng.

 

Thế nhưng, ngay trước khi hắn trở về, Xương Bình Hầu… đột ngột được Bắc Mãng thả ra.

 

Hắn nước mắt nước mũi trình tấu, kể khổ kể công với Hoàng thượng, tự nhận mình đã chịu hết trăm nghìn cay đắng, còn dâng tấu vạch tội Tiêu Trường Phong.

 

Hắn nói, chính Tiêu Trường Phong liên thủ với vài vị phó tướng cũ của Quách tướng quân, cố ý gài bẫy hắn, bằng không làm sao hắn có thể bị bắt?

 

Triều cục lập tức trở nên vi diệu.

 

Ta hằng ngày đều nơm nớp lo sợ.

 

Đánh trận thì Tiêu Trường Phong có thể, nhưng nếu phải đối đầu với bè cánh trong triều, đấu đá vì quyền lợi, tranh giành thế lực… hắn có thể ứng phó được sao?

 

Xương Bình Hầu vừa về, đích tỷ và đích mẫu như sống lại.

 

Liên tiếp mở tiệc trong phủ, còn cho dựng cả đài hát lớn mời người đến xem kịch.

 

“Bọn người ấy quả thực sống sung sướng.”

 

Dương đại nương cười khẩy, giọng đầy châm chọc:

 

“Con cũng đừng nghĩ nhiều. Có người số đã định c.h.ế.t canh ba, thì dù cố sống cũng chẳng qua nổi canh năm.”

 

Ta thu lại ánh mắt khỏi tên tiểu đồng đang rải kẹo của Xương Bình Hầu.

 

Buổi tối, Dương đại nương đưa Điền nhi về nghỉ, để lại một mình ta trông quán.

 

Đích tỷ đến.

 

Nàng đứng trước mặt ta, khoé môi cong lên một nụ cười chẳng rõ là giễu cợt hay mỉa mai.

 

“Năm năm rồi, ta cứ ngỡ ngươi đã thành xương trắng mục nát trong mồ, chẳng ngờ ngươi lại còn vắt vẻo sống nhởn nhơ thế này. Nếu không phải Hầu gia hồi kinh, phái người đi tra xét Tiêu Trường Phong, ta cũng chẳng biết ngươi còn sống. Thập Nhị Nương, là ta đã coi thường ngươi rồi.”

 

Nàng chẳng thay đổi gì so với xưa: cao ngạo, ngang ngược, vênh váo như thể thiên hạ đều phải nhường bước trước nàng.

 

Ta chỉ bình thản nói:

 

“Trời đã tối rồi, nếu phu nhân không dùng bữa, tiểu điếm xin phép đóng cửa nghỉ sớm.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Đích tỷ đột nhiên siết chặt cổ tay ta, cúi đầu ghé sát bên tai:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ngươi và Tiêu Trường Phong… có quan hệ gì?”

 

“Liên quan gì đến ngươi?”

 

Ánh mắt nàng bỗng lạnh buốt, giống hệt cái đêm nàng dẫn người tới vườn trúc, đào sẵn hố chôn sống ta.

 

“Có chỗ dựa thật khác, đến cả một con ch.ó cũng dám sủa lên với ta. Thập Nhị Nương, bất kể ngươi và Tiêu Trường Phong có quan hệ gì, ta đã g.i.ế.c ngươi được một lần… thì cũng có thể khiến ngươi c.h.ế.t thêm lần nữa.”

 

“Phu nhân quyền cao chức trọng, muốn mạng ai quả thật dễ như trở bàn tay. Nhưng… đời người chẳng ai thuận buồm xuôi gió mãi, làm người nên để lại chút đường lui cho chính mình.”

 

Đích tỷ phá lên cười lớn:

 

“Ngươi nghĩ… ngươi có thể leo lên đầu ta sao? Thập Nhị Nương, ngươi sinh ra đã là đồ hạ tiện, cả đời này cũng chỉ là hạ tiện!”

 

Ta chậm rãi nhìn nàng, ánh mắt không chút d.a.o động:

 

“Đích tỷ nói lời ấy… không thấy chột dạ sao? Nếu không chột dạ, thì về nhà mà hỏi Xương Bình Hầu thử xem — xem hắn… có thấy chột dạ hay không.”

 

Hai mắt đích tỷ trợn trừng, gằn từng tiếng:

 

“Ngươi tưởng Tiêu Trường Phong có thể bảo vệ được ngươi sao? Ngươi có biết… phụ thân hắn là ai không?”

 

Ta không cần biết Tiêu Trường Phong có xuất thân thế nào, chỉ cần biết — Hắn là người có bản lĩnh, có năng lực gánh vác, có tương lai.

 

Dựa vào chính đôi tay mình, nhất định hắn sẽ làm nên nghiệp lớn.

 

Đích tỷ nghiến răng:

 

“Phụ thân hắn là Tiêu Kỳ — vị tướng quân từng vì một sai lầm mà chôn vùi ba vạn binh sĩ, sau đó tự vẫn nơi quan ngoại!”

 

Thì ra… Tiêu Trường Phong chính là hậu nhân của Tiêu Kỳ.

 

Ta còn nhớ khi còn nhỏ từng nghe người ta kể về ông.

 

Khi ấy, Quách tướng quân vẫn còn là phó tướng của ông. Một lần chinh phạt, Tiêu Kỳ vì mải đuổi theo tàn binh mà trúng mai phục.

 

Trận ấy, ba vạn quân tử trận, còn Tiêu Kỳ vì tự trách mà tự vẫn nơi tiền tuyến.

 

Sau đó không lâu, Tiêu phu nhân cũng u uất mà đi theo.

 

Chỉ còn lại một đứa trẻ mồ côi…

 

Rồi từ đó, không ai còn nghe tin gì về người nhà họ Tiêu.

 

Không ngờ, đứa trẻ ấy… chính là Tiêu Trường Phong.

 

Nghĩ đến đây, lòng ta chợt chua xót — hắn trưởng thành được như hôm nay, chắc hẳn đã trải qua không ít khổ cực.

 

Đích tỷ đứng đối diện ta, hồi lâu sau lại bật cười:

 

“Ngươi từng gặp Quan Ca nhi chưa? Nó rất giống Hầu gia, nhưng càng giống ta hơn.”

 

“Nếu ngươi chưa gặp, mai ta sẽ dẫn nó đến, để ngươi mở rộng tầm mắt.”

 

Nàng cười đắc thắng rồi rời đi.

 

Hôm sau, quả nhiên đích tỷ đích thân dẫn Quan Ca nhi tới.

 

Khi bước xuống xe ngựa, “bệ đỡ” cho nó là một thiếu niên gầy gò, quỳ rạp trên đất, lưng gầy trơ xương như núi đá lởm chởm, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lấy một lần.

 

Quan Ca nhi mới chỉ năm tuổi, nhưng đã vênh váo sai khiến gia nô, đập phá sạch quầy hàng của ta.

 

Nó còn cầm d.a.o găm chỉ thẳng vào mặt ta, hất hàm mắng:

 

“Hạng người như ngươi, ngay cả xách giày cho mẫu thân ta cũng không xứng!”

 

“Ta cho các ngươi ba ngày, lập tức cút khỏi kinh thành!”