Đích tỷ đứng bên cạnh, cười đến nghiêng ngả.
Nhìn cảnh mẹ con ta đối mặt như kẻ thù, nàng… thực sự khoái trá tột cùng.
Nhờ phúc đích tỷ gây chuyện, ta mới có dịp gặp lại di nương.
Hai mẹ con ôm nhau khóc một trận, di nương siết chặt ta vào lòng, run giọng nói:
“Con chưa chết… thì di nương chẳng còn sợ gì nữa. Lần này nếu ả ta dám bắt nạt con thêm lần nào nữa… ta liều với bọn họ!”
Di nương dúi vào tay ta một hộp thư tay.
“Ta lén lấy từ thư phòng. Những năm qua, để dọn đường cho tiền đồ của Đại công tử, đích mẫu con không chỉ hủy hoại cả đời của mấy tỷ muội các con, mà còn đổ vào đó hơn mười vạn lượng bạc.”
Ta lật xem những bức thư trong hộp, người gửi người nhận đều là những nhân vật ghê gớm trong triều.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Nếu sau này chúng dám bắt nạt con, con cứ đem đống thư này ra uy hiếp. Để xem chúng còn dám lên mặt không!” – Di nương nghiến răng.
“Di nương, tay không địch lại chân, chúng ta không uy h.i.ế.p nổi họ đâu.”
“Vậy thì mang chuyện này vào Ngự sử đài cáo trạng! Con đã c.h.ế.t một lần rồi, đời này… di nương quyết không để con c.h.ế.t thêm lần nữa.”
Đêm ấy, ta đang dọn dẹp trong bếp, thì có người đẩy cửa bước vào.
Ta sững sờ ngẩng đầu nhìn — là Tiêu Trường Phong.
Trời đêm tháng ba còn se lạnh, nhưng hắn chỉ khoác một chiếc trường sam mỏng, tóc còn ướt đẫm, không biết vừa mới tắm gội ở đâu.
Hắn nhìn ta, ánh mắt thẳng thắn, rõ ràng mà trần trụi.
Hiện giờ Tiêu Trường Phong đã là Phó tướng. Lần này hồi kinh, nếu mọi sự suôn sẻ, hắn sẽ được phong làm Tướng quân từ hàng tam phẩm.
Hắn mở miệng, câu đầu tiên lại hỏi:
“Quầy hàng của nàng bị Hầu phu nhân phá rồi?”
Ta khẽ gật đầu.
“Có bị thương không?”
“Không. Chỉ là cái quầy bị đập nát thôi.”
Hắn lại đưa mắt nhìn ta từ đầu đến chân, thấy ta quả thực không sao, mới trầm giọng gật đầu:
“Ta để lại hai người ở trong viện. Nếu có kẻ nào tới gây chuyện nữa, nàng cứ giết. Mọi hậu quả… ta gánh.”
Ta không phản đối, trong viện có người trấn giữ, cũng không còn sợ đích tỷ nửa đêm giở trò.
Hạng người như nàng ta, việc điên rồ gì cũng dám làm.
“Thập Nhị nương.”
Tiêu Trường Phong bỗng gọi ta.
“Vâng?” Ta đưa chén trà cho hắn, lòng hơi nghi hoặc.
Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, ta giật mình, làm rơi chén trà xuống đất.
Dương đại nương nghe tiếng vỡ, vội vàng chạy tới xem, trông thấy Tiêu Trường Phong lại quay gót trở vào phòng.
Không rõ hắn bị tiếng vỡ của chén trà dọa, hay bị Dương đại nương làm cho lúng túng — nhưng cuối cùng chẳng nói lời nào, cứ thế xoay người rời đi.
Ta đứng ngẩn ra trước cửa hồi lâu.
Đêm ấy ta trằn trọc khó ngủ, mãi tới nửa đêm, lại nghe trong sân có động tĩnh.
Lo là đích tỷ phái người tới hại ta, ta vội vã bước ra xem.
Nào ngờ lại thấy Tiêu Trường Phong đang vác nửa con heo, tay xách hai hộp điểm tâm đi vào.
Bốn mắt chạm nhau, hắn thoáng chột dạ.
“Ngài… heo ở đâu ra thế?”
“Đem từ Lâm Thành tới. Sao nàng còn chưa ngủ?”
Ta không biết phải đáp ra sao — chẳng lẽ lại nói cho hắn biết, ta vì cứ nghĩ mãi về thái độ của hắn lúc tối mà trằn trọc suốt?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“…Vậy… ngài về nghỉ sớm một chút đi?”
“Được.” Hắn xoay người toan rời đi, rồi lại như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Tiêu Trường Phong, rốt cuộc ngài muốn nói gì?”
Xưa nay hắn luôn thẳng thắn, chưa từng thấy có điều gì khiến hắn ngập ngừng như thế.
Tiêu Trường Phong xoay người nhìn ta.
Dưới ánh trăng không quá sáng, ánh mắt hắn vẫn trong suốt như châu ngọc, cứ thế nhìn ta thật lâu mới lên tiếng:
“Lúc chiều ta vốn muốn hỏi nàng… có bằng lòng gả cho ta không, nhưng lại sợ dọa đến nàng.”
Lần đầu tiên ta thấy hắn lúng túng như vậy.
Giống hệt một thiếu niên khờ khạo.
“Ta không ép buộc. Nếu nàng không muốn, ta sẽ chờ thêm vài năm nữa; nếu nàng bằng lòng, ngày mai ta sẽ vào triều cầu thánh chỉ ban hôn!”
Thấy ta không đáp lời, hắn lại thấp giọng bổ sung:
“Nàng cứ suy nghĩ, mọi chuyện ta đều nghe theo nàng.”
Ta hỏi hắn: “Ngài nói những lời này… là vì đã biết thân thế của ta rồi sao?”
Hắn khẽ gật đầu.
“Thù của nàng, ta sẽ thay nàng báo!” Tiêu Trường Phong nheo mắt lại, “Bọn chúng, một tên cũng đừng hòng thoát.”
Ta không lấy làm bất ngờ.
Hắn thông minh như vậy, khi ta viết thư nói cho hắn biết chuyện Xương Bình Hầu mắc chứng mộng du, hẳn hắn đã đoán được mối quan hệ giữa ta và Xương Bình Hầu.
“Không muốn cũng không sao, ta không vội, ta sẽ đợi nàng.”
Nói đoạn, hắn xoay người rời đi.
Ta gọi với theo:
“Sao ngài biết ta không muốn?”
“Thập Nhị nương!”
Tiêu Trường Phong bước ba bước thành hai, đi nhanh đến trước mặt ta, vòng tay qua, trực tiếp nhấc bổng ta lên.
“Nàng đồng ý?”
Ta vừa khóc vừa cười.
Hắn ôm chặt lấy ta, ôm đến nghẹt thở, hồi lâu mới buông ra.
“Lúc nàng cứu ta về quán hoành thánh, khi ta mở mắt ra nhìn thấy nàng, cứ ngỡ mình thấy tiên nữ. Đêm đó ta nằm mộng, mơ rằng mình cưới được nàng làm thê tử.”
Ta khó tin: “Mới liếc mắt một cái mà đã nghĩ nhiều như vậy sao?”
Tiêu Trường Phong gật đầu: “Ừ. Khi ấy ta chỉ nghĩ, nếu cưới được thì tốt, còn nếu nàng đã có người trong lòng, không muốn gả cho ta, thì ta sẽ che chở nàng cả đời.”
Ta nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Tiêu Trường Phong được phong làm chính tam phẩm Chiêu Dũng Tướng quân.
Chức quan không cao, nhưng trong tay lại nắm giữ sáu vạn quân của nhà họ Quách, toàn bộ đều thần phục hắn.
Chức vị tuy không cao, nhưng quyền thế lại không thể xem thường.
Tiêu Trường Phong nói, võ tướng nếu không ở trong kinh thành, thì chức vị cao thấp chẳng ảnh hưởng gì mấy.
Đích tỷ sai người đưa thiệp mời đến, mời ta tới Hầu phủ dự yến.
Ta không đi.
Ta đem toàn bộ thư từ mà di nương từng lén lấy trong thư phòng, giao lại cho Tiêu Trường Phong.
Nửa tháng sau, Xương Bình Hầu cùng Thành Ý Bá bị lôi ra thẩm tra.