Câu Chuyện Thâm Cung

Chương 3



“Nghe Dương ma ma nói, Đàn Tâm thích ăn loại gạo đỏ quý giá này, ta thấy không ai cho nó ăn, liền đặc biệt mang tới thêm cho nó.”

 

Kim cô cô cẩn thận kiểm tra chiếc lồng kim tuyến, rồi dịu dàng dỗ dành Đàn Tâm.

 

Lại nhìn quanh, chẳng thấy hai tiểu cung nữ đâu, bà bèn nguôi bớt cơn giận, cất giọng đầy hàm ý:

 

“Dương Uyển sau khi xuất cung, hóa ra lại dạy dỗ được trò giỏi như ngươi. Quả nhiên tính tình vẫn là như thế.”

 

Dương Uyển vốn là ma ma trong cung, được phủ ta mời tới để dạy lễ nghi cung đình cho đích tỷ.

 

Hầu phu nhân còn nói muốn dưỡng lão cho bà, nên bà càng một lòng dốc sức, coi đích tỷ chẳng khác gì con gái ruột.

 

“May mắn thay, Đàn Tâm không hề bị tổn hại. Thôi được, ngươi mau quay về đi, phía trước sắp khai yến rồi.”

 

Kim cô cô thở dài một tiếng, phất tay ra hiệu.

 

Ta hiểu rõ, chính vì Dương Uyển từng cứu mạng bà, nên bà mới chịu nể tình mà tha cho đích tỷ lần này.

 

Đích tỷ vội vã quay lại.

 

Trước khi đi, nàng còn để lại cho ta một ánh mắt.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Lạnh lẽo âm u, tựa như con rắn ẩn mình trong rừng trúc, dây dưa không dứt.

 

Nàng tuyệt sẽ không bỏ qua cho ta.

 

Gió xuân êm ái mềm mại, vậy mà sau lưng ta lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

 

Ta đang đánh cược.

 

Quả nhiên, Kim cô cô chậm rãi mở miệng:

 

“Ngươi chính là Nhị tiểu thư của Bạch phủ phải không? Nhìn dáng vẻ tỷ tỷ ngươi, e rằng về nhà sẽ nuốt sống ngươi mất. Dương Uyển từng cứu mạng ta, ta trả cho bà ấy một mạng của đệ tử bà ấy. Ngươi vừa cứu Đàn Tâm, cũng chính là cứu ta một mạng. Tối nay, ta sẽ tâu với Thái hậu nương nương rằng Đàn Tâm ưa thích ngươi. Ngươi trước cứ lưu lại Bích Hoa hành cung này.”

 

Ta đã cược đúng.

 

Kiếp trước, khi hóa thành lệ quỷ, ta từng tận mắt thấy Kim cô cô cứu được bao nhiêu tiểu cung nữ.

 

Bà là người hiếm hoi trong Bích Hoa cung giữ được tấm lòng trung hậu.

 

Quả nhiên, bà nguyện ý giữ lại cho ta một con đường sống.

 

Đến tối thì yến tiệc cũng tan.

 

Trước khi hồi phủ, đích tỷ cố ý đến tìm ta, giọng điệu hàm ẩn đầy ý vị:

 

“Linh Tê, hôm nay sao muội lại chạy loạn? Suýt nữa thì va chạm quý nhân, khiến phủ ta bị liên lụy. Cũng may có ta đứng ra che chở cho muội. Thái hậu cùng Kim cô cô giữ muội lại, coi muội như một cung nữ chăn vẹt. Ta biết trong lòng muội không cam. Cứ chờ đi, một tháng nữa tới kỳ tuyển tú, ta sẽ xin người đem muội vào cung ta hầu hạ.”

 

Trong ánh mắt nàng nở hoa, khóe môi lại hiện một nụ cười quái dị.

 

Yến tiệc tối hôm nay — xem ra nàng quả thật đã giở trò.

 

Và… nàng đã đạt được mục đích.

 

Những ngày ở Bích Hoa cung, so với phủ Trung Tín hầu, quả thực dễ thở hơn nhiều.

 

Không còn Hầu phu nhân cầm roi mây bắt ta lập quy củ.

 

Không còn đích tỷ hết lần này tới lần khác bày hố rồi lại ra tay cứu vớt, để tự tô vẽ thanh danh.

 

Cũng không còn đám nha hoàn, bà tử thường xuyên làm vỡ bát đĩa, giấu mất trâm ngọc… khiến người ta phiền não không ngớt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nay, ta chỉ cần chăm sóc Đàn Tâm: cho nó ăn, thêm nước, chải lông, dạy nó học những đoạn kinh Phật mới, dắt nó đi dạo hoa viên, lau chùi bộ lông mượt mà.

 

Kim cô cô vốn ôn hòa, chưa từng mắng nhiếc ta, đôi khi còn lặng lẽ chỉ dạy vài câu:

 

“Con gái đứng vững trên đời vốn đã khó, càng phải biết quý trọng bản thân. Linh Tê, ngươi cũng phải yêu lấy chính mình, chớ có ngày nào cũng mặc y phục cung nữ đơn sơ. So với tỷ tỷ ngươi, ngươi quá mức đạm bạc rồi.”

 

Đạm bạc…

 

Chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi.

 

Ta khẽ mỉm cười, nhận lấy gói hương trong tay bà, rồi giúp một tay những việc trong khả năng.

 

Thuở ở quê, ta từng học được ít nhiều về thảo dược:

 

Làm sao nuôi gà vịt, dưỡng chim cho bộ lông thêm tươi sáng.

 

Làm sao nhồi vào gối an thần những vị hương thảo, để gối vừa thơm lại vừa mềm.

 

Trong đó đều có bí quyết riêng.

 

Chỉ mới một tháng, bộ lông của Đàn Tâm đã càng thêm tươi tốt, sắc vàng tươi sáng, ánh lên một tầng bạch quang mơ hồ, tựa như thần điểu giáng thế.

 

Thái hậu đối với ta khen không dứt lời:

 

“Từ khi đứa nhỏ này đến, ngày ngày lặng lẽ chăm sóc Đàn Tâm chu đáo như thế, ngay cả căn bệnh khó ngủ của ai gia cũng đỡ đi rất nhiều. Là một nha đầu tốt. Đợi tuyển tú xong, hãy phân đứa nhỏ này đến hầu bên cạnh ai gia.”

 

Thái hậu nguyện ý ban cho ta một danh phận.

 

Hoàng đế hai tay chắp sau lưng mà bước vào, mỉm cười hành lễ:

 

“Nhi tử nào dám tranh người với mẫu hậu.”

 

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào ta.

 

Ánh mắt nhẹ tựa lông vũ, trong giọng nói vốn lạnh nhạt lại thoáng mang một tia hứng khởi:

 

“Mẫu hậu thích, nhi tử đương nhiên cũng thích.”

 

Thái hậu là mẹ ruột của Hoàng đế.

 

Bà từng làm hai mươi năm cung nữ, thân thể bị dày vò đến hao tổn suy kiệt.

 

Hoàng đế coi trọng chữ hiếu nhất.

 

Ngày đăng cơ, việc đầu tiên hắn làm chính là dựng chùa cho Thái hậu, lại phong nhà mẹ đẻ của bà làm Quốc công.

 

Chỉ tiếc, nhà ngoại ấy không có con gái, chẳng ai có thể nhập cung.

 

Hoàng hậu lại là cháu gái của Vinh Hiến Thái hậu — Vinh Hiến Thái hậu từng là đích mẫu của Hoàng đế, kình địch một đời với Thái hậu.

 

Thái hậu không ưa nàng, Hoàng đế cũng chẳng thích nàng.

 

Ta bưng lồng chim cáo lui.

 

Thanh âm của Thái hậu xuyên qua màn sa mỏng, lạnh lùng truyền ra:

 

“Con sủng ái Nhu Quý phi quá mức rồi. Nàng mất đi long thai, ai gia và con đều thương tâm, mà nàng lại chẳng hiểu gì, còn dám chỉ tay vào con, mắng con thiên vị Hoàng hậu! Quả là thứ ngu xuẩn!”

 

Hoàng đế không lên tiếng.

 

Chỉ còn bóng dáng in trên khung cửa sổ, một màu u ám nặng nề.