Câu Chuyện Thâm Cung

Chương 4



Đêm xuống.

 

Ta chủ động xin thay Kim cô cô canh đêm.

 

Đàn Tâm về đêm thường kêu, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Thái hậu, nên cần phải đưa nó ra vườn hoa dạo một vòng.

 

Trăng sáng như dải lụa, trải xuống mặt đất một màu bạc trắng.

 

Ta vẫn chỉ mặc bộ thường phục của cung nữ: áo kép xanh tro, váy lục sẫm, tay xách lồng kim tuyến, chậm rãi đi giữa muôn hoa.

 

Kiếp trước, khi ta hóa thành lệ quỷ, từng thấy Hoàng đế đêm khuya một mình ngồi đó, vì chuyện Nhu Quý phi mất con mà hao tổn tinh thần, phiền muộn chẳng nguôi.

 

Xuyên qua giàn tử đằng rợp bóng, vòng qua những tảng giả sơn gập ghềnh.

 

Quả nhiên, nơi bờ nước có một bóng dáng cô tịch.

 

Thân hình Hoàng đế cao ngất, tùy ý tựa lưng vào vách đá giả sơn, bên người đặt vài hồ rượu.

 

Chính là loại rượu hoa lê trắng nồng mạnh.

 

Một vò rượu cạn, hắn đã ngà say.

 

Một cơn say có thể giải muôn nỗi sầu: tranh chấp triều cũ, chốn hậu cung đấu đá, hay chuyện Nhu Quý phi mất con… những nỗi phiền muộn ấy đều tạm quên đi được.

 

Ngai vàng cao vợi, nhưng chẳng có một ai có thể cùng hắn chạm chén.

 

Hậu cung phi tần đông đảo, nhưng cũng chẳng có nổi một đóa hoa giải ngữ thật sự hiểu lòng hắn.

 

Ta dừng bước ở bên kia bờ nước, treo lồng kim tuyến lên giàn tử đằng, rồi thành kính quỳ xuống, hướng về vầng trăng mà khấn nguyện:

 

“Nguyện trời xanh phù hộ cho Thái hậu nương nương phúc thọ lâu dài.”

 

“Nguyện Hoàng thượng chẳng còn chuyện phiền muộn trong lòng. Chẳng còn phải chau mày ưu sầu…Thần nữ nguyện lấy tuổi thọ mình mà đổi.”

 

Tử đằng nở rộ, hương hoa tĩnh lặng, thanh khiết mà diễm lệ.

 

Nước soi ánh trăng, thiếu nữ khấu đầu dưới trăng, tựa hồ tinh linh giữa hoa, mảnh mai bi thương.

 

Cảnh ấy rơi vào trong mắt Hoàng đế.

 

Ắt hẳn… là một cảnh đẹp.

 

Hắn khẽ cất giọng, hỏi:

 

“Ngươi… là ai?”

 

Ta xách lồng kim tuyến, vội vã lẩn vào trong động đá, dáng vẻ chẳng khác nào một thiếu nữ ngây ngô, xấu hổ e thẹn mà bỏ chạy.

 

Sau đêm ấy.

 

Ta vẫn ngày ngày chăm sóc Đàn Tâm, bầu bạn cùng Thái hậu, an ổn làm một cung nữ nhỏ bé.

 

Nhiều quý nữ khinh miệt, chẳng buồn để mắt đến ta:

 

“Đồ nhà nghèo sa sút, cam tâm hạ tiện, thật làm mất mặt công thần quý tộc.”

 

“Nàng ta còn tự nguyện kết bạn với đám nô tài, thì tính là hạng danh môn gì nữa?”

 

Song, bọn ma ma, cung nữ, thái giám, thị vệ trong Bích Hoa hành cung lại đều đối xử với ta không tệ.

 

Xuân về, cỏ cây sinh trưởng, muỗi mòng cũng nhiều thêm.

 

Ta thường đem tặng họ cao bôi mát do tự mình chế, cùng những túi thuốc trừ côn trùng, lại còn dạy họ nhận biết vài thứ thảo dược thường gặp.

 

Mạng cung nhân vốn rẻ mạt, một khi lâm bệnh thì chỉ có thể bị kéo ra ngoài chờ c.h.ế.t mà thôi.

 

Có lần, tại An Lạc đường, ta đã cứu một cung nữ đang hấp hối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cung nữ ấy tên là Nguyễn Tiểu Uyển.

 

Trong yến tiệc ngày xuân, nàng lỡ làm vỡ một chén ngọc, bị phạt hai mươi côn, suýt nữa thì mất mạng.

 

Những lúc rảnh rỗi, ta bèn sắc thuốc cho nàng uống. Liên tiếp mấy tháng, thân thể nàng dần dần hồi phục.

 

Tiểu Uyển khóc mà nói với ta:

 

“Đại tiểu thư phủ Trung Tín hầu — Bạch Linh Tâm, cố ý đánh vỡ chén ngọc. Rượu nho vấy ướt y phục của nàng cùng Đồng tiểu thư, nhưng nàng lại đổ cho ta làm vỡ!”

 

“Đồng tiểu thư là ái nữ của Đại Trưởng công chúa, tính tình cao ngạo, liền lập tức hạ lệnh đánh c.h.ế.t ta. Thái hậu và Hoàng thượng đều gật đầu chấp thuận. Lúc ấy, Bạch Linh Tâm lại giả vờ khẩn cầu thay ta, nói ta không phải cố ý, còn nói rằng khoan dung với kẻ dưới mới là nữ đức. Nàng nguyện ý thay ta chịu phạt.”

 

“Thái hậu khen nàng lòng dạ khoan hậu, đức hạnh đoan trang, Hoàng thượng cũng nhìn nàng với ánh mắt khác đi. Nhưng rõ ràng… nàng mới là kẻ ác độc đến tận xương tủy!”

 

Kiếp này là Tiểu Uyển.

 

Kiếp trước là ta.

 

Đều chỉ là những hòn đá lát đường cho đích tỷ bước lên danh vọng.

 

Đá tuy nhỏ bé, nhưng tích tụ lại, sức nặng đủ để lấy mạng người.

 

Mà không chỉ có ta.

 

Còn có Nguyễn Tiểu Uyển.

 

Còn có cả Đồng tiểu thư — Đồng Ngọc Dao, người cũng từng bị hủy hoại danh tiếng bởi nàng.

 

Kỳ tuyển tú diễn ra đúng hẹn.

 

Đồng Ngọc Dao được phong làm Tứ phẩm Tiệp dư.

 

Ta cùng đích tỷ đều được phong làm Lục phẩm Quý nhân.

 

Tiểu Uyển, với thân phận thị nữ thân cận, theo ta cùng tiến vào Tử Cấm thành.

 



 

Đêm đầu tiên nhập cung, Hoàng thượng lật thẻ bài của Đồng Ngọc Dao, ban cho nàng thụy hiệu là “Hân”, sủng hạnh ba ngày liên tiếp.

 

Hân Tiệp dư nhất thời phong quang vô hạn.

 

Nàng vốn chán ghét đích tỷ Bạch Linh Tâm, liền nhiều phen gây khó dễ: bắt bẻ nàng hành lễ không chuẩn, tát cho một cái, lại phạt nàng quỳ suốt hai canh giờ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Đồ tiện nhân giả dối, không phải ngươi giỏi diễn, giỏi giả bộ lắm sao? Để ta xem cái mặt nạ hiền đức của ngươi đeo được bao lâu!”

 

Đích tỷ cũng chẳng phải hạng mềm yếu.

 

Nàng cắn răng chịu đựng, chẳng hé một lời.

 

Ngày hôm sau, nàng liền giả bộ yếu ớt, ngất lịm ngay tại Ngự hoa viên, vừa vặn được Hoàng đế đang dạo bước ôm lấy một phen.

 

“Xin Hân Tiệp dư… đừng đánh thiếp nữa…”

 

Một thân tố y, khóc như hoa lê đẫm mưa, dung nhan đáng thương động lòng người.

 

Hoàng đế vốn coi trọng lễ nghi đức hạnh, lập tức quở trách Hân Tiệp dư Đồng Ngọc Dao, đêm ấy lại lật thẻ bài, sủng hạnh đích tỷ ta — người mang danh hiền lương, ôn nhu nhã nhặn.

 

Đồng Ngọc Dao là ái nữ của Đại Trưởng công chúa, theo vai vế, có thể gọi Hoàng thượng một tiếng biểu ca.

 

Đêm ấy, nàng gỡ bỏ trang sức, đôi mắt hoe đỏ, đứng thủ ngoài cung môn.

 

Tiếng khóc nỉ non không dứt:

 

“Biểu ca… Ngọc Dao biết sai rồi. Người muốn phạt thế nào cũng được, chỉ xin đừng bỏ mặc muội…”

 

Dáng vẻ yếu ớt đáng thương của nàng, tựa như trái vải vừa bóc vỏ, khiến Hoàng đế mềm lòng.