Câu Chuyện Thâm Cung

Chương 5



Hắn khoác long bào lên, bế lấy Đồng Ngọc Dao đang đi chân trần.

 

“Dao Dao vẫn chỉ là đứa trẻ con bướng bỉnh. Đêm xuống gió lạnh, trẫm đưa nàng ấy về cung.”

 

Cứ như vậy, nàng đoạt mất lượt thị tẩm vốn đến tay đích tỷ.

 

Đích tỷ cất tiếng đầy bi ai:

 

“Hoàng thượng…”

 

Hoàng đế không ngoảnh đầu lại, chỉ thản nhiên nói:

 

“Ngọc Dao từ nhỏ vốn ngây thơ hồn nhiên, Linh Tâm, nàng hãy nhường nhịn muội ấy một chút. Trẫm tin nàng có tấm lòng độ lượng này.”

 

Đích tỷ lần đầu tiên bị chính danh tiếng mà mình khổ công tạo dựng trở thành sợi dây trói buộc.

 

Nàng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.

 

Cung môn khép lại từng lớp.

 

Trong màn đêm, tiếng Đồng Ngọc Dao nũng nịu, tiếng Hoàng đế khẽ khàng dỗ dành, dần bị bóng tối nuốt trọn.

 

Đích tỷ nghiến răng, hận đến mức bấm gãy cả một cái móng tay.

 

“Cứ chờ đấy, Đồng Ngọc Dao, ta xem ngươi còn cười được bao lâu.”

 

Vài tháng sau, Đồng Ngọc Dao được tấn phong làm Quý tần Tam phẩm.

 

Hoàng đế ban yến, cả cung chung vui.

 

Thế nhưng chẳng ngờ, mặt nàng đột nhiên nổi đầy mẩn đỏ.

 

Thái y chẩn đoán là do dị ứng thức ăn.

 

Hân Quý tần dung nhan bị tổn hại, không thể hầu thị tẩm.

 

Đích tỷ Bạch Linh Tâm lại một lần nữa trở thành kẻ được sủng ái.

 

Nàng ôn nhu nhỏ nhẹ, lại vốn có tiếng độ lượng, khéo léo thu phục lòng người, chẳng bao lâu đã được thăng làm Huệ Quý tần.

 

Nàng điều hết cung nhân của ta, sai tất cả xuống giặt giũ ở phòng giặt y phục:

 

“Ngươi chỉ là một Quý nhân nhỏ nhoi, sao cần nhiều người hầu đến thế. Giảm bớt chi tiêu, tiết kiệm tiền bạc mới là hợp lẽ.”

 

Tiểu Uyển mang theo túi thuốc bột ta đưa, tiến vào phòng giặt.

 

Thứ nàng phải giặt, đều là y phục của đám cung nữ hầu hạ bên cạnh đích tỷ.

 

Ta chỉ lặng lẽ quan sát, tuyệt chẳng can dự.

 

Ký ức kiếp trước cho ta biết, Hoàng đế trong lòng vẫn vương vấn Nhu Quý phi bị giam trong thâm cung.

 

Hắn hết lần này tới lần khác dựng lên màn kịch tranh sủng giữa Đồng Ngọc Dao và Bạch Linh Tâm, chẳng qua cũng chỉ để khơi dậy tâm tư đã nguội lạnh của Nhu Quý phi.

 

Ép nàng phải cúi đầu.

 

Ép nàng không còn oán hận.

 

Ép nàng phải bước ra, tranh giành thánh sủng.

 

Một nam nhân như thế, đối với người hắn từng sủng ái còn bạc tình đến vậy, há có thể trở thành chỗ dựa của ta nơi hậu cung sao?

 

Ta chọn Thái hậu.

 

Sau khi nhập cung, ngày ngày ta đều đến từ đường Từ Ninh cung vấn an, mưa gió cũng không gián đoạn.

 

Ta bầu bạn cùng Thái hậu chép kinh Phật, nhặt từng hạt đậu Phật, dâng bày quả cúng trước tượng Phật, mọi việc đều do chính tay ta hầu hạ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta dạy Đàn Tâm tụng những đoạn kinh mới, lại sưu tầm chuyện kể, thoại bản dân gian mà lão nhân gia thường ưa nghe, khiến Thái hậu vui đến rạng rỡ thần sắc.

 

Bà đã làm cung nữ hơn hai mươi năm, nhẫn nhục chịu đựng cho đến khi tiên hoàng băng hà, lại chờ đến lúc đích mẫu của Hoàng đế qua đời, mới có được mấy năm an nhàn này.

 

Tâm tư bà không hề quanh co sâu hiểm như các quý phụ trong hậu cung.

 

Thích chính là thích, không thích chính là không thích, rõ ràng minh bạch, đôi khi còn buột miệng thốt ra vài câu tục ngữ, lời quê mộc mạc:

 

“Ôi trời ơi, nha đầu này khéo quá chừng!”

 

Đích tỷ từng lén khinh thường:

 

“Thật giống hệt một bà lão quê mùa. Ta không muốn ngày ngày phải hầu hạ một Thái hậu thô tục như thế.”

 

Còn ta, ta nguyện ý hầu hạ một Thái hậu như vậy.

 

Bà không có nhiều toan tính quanh co, cũng chẳng lấy con người làm quân cờ.

 

Lại càng không giống Hoàng đế, coi việc trêu đùa tình cảm nữ tử làm thú vui.

 

Bà có thể đem từng chút từng chút việc ta làm để vào trong mắt, khắc vào trong lòng, rồi thực sự nâng địa vị ta lên thành Tần ở hàng Tam phẩm.

 

Mỗi khi Hoàng đế tới Từ Ninh cung, đều có thể thấy dáng vẻ ta khẽ mỉm cười, đều có thể nghe được tiếng Thái hậu thân thiết khen ngợi ta.

 

Thế sự tuy hỗn loạn, chỉ có một góc Từ Ninh cung này là vĩnh viễn an bình, tựa như đào nguyên của Hoàng đế.

 

Ta tự tay khâu túi hương trừ muỗi, treo lên ngang hông hắn.

 

Lại nhón chân, chỉnh phẳng vạt áo thêu kim long cho hắn, rồi đỏ mặt hành lễ, lùi về sau đứng ở cạnh Thái hậu.

 

Ta cảm nhận được — ánh mắt hắn như ngọn lửa, chậm rãi mà hữu lực, nhảy nhót trên người ta.

 

Ta khẽ cúi mi, mỉm cười an tĩnh.

 

Khi Đồng Ngọc Dao và Bạch Linh Tâm vì một hộp phấn kẻ mày được tiến cống mà cãi vã không thôi, thì trong lòng hắn, ta đã gieo xuống một hạt giống — một hạt giống nhạt nhòa, thanh đạm như trà.

 

Như vậy… đã đủ rồi.

 

Hoàng đế đến Từ Ninh cung ngày càng thường xuyên.

 

Ban đầu, hắn chỉ là để thăm hỏi Thái hậu.

 

Về sau, hắn lại lặng lẽ ngồi nhìn ta nấu trà, điểm trà.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hắn vốn tinh thông lễ nghi trà đạo, hứng khởi dâng lên, còn nắm lấy tay ta, dạy ta cách điểm trà.

 

Bốn bề vắng lặng.

 

Thái hậu cũng đang trưa ngủ.

 

“Trong lòng có Linh Tê, tự khắc tâm linh tương thông. Linh Tê, nàng chẳng nói chẳng rằng, vậy mà từ lúc nào đã bước vào lòng trẫm rồi?”

 

Hoàng đế ghé sát bên tai ta, khẽ thì thầm.

 

Có lẽ là từ đêm ta khấn nguyện dưới trăng.

 

Có lẽ là từ đôi tay gầy guộc bận rộn bên ấm trà.

 

Có lẽ là từ lúc ta hầu hạ Thái hậu trước tượng Phật.

 

Hoặc giả chỉ là trong một cái chạm khẽ hững hờ…

 

Mà ta, chỉ mỉm cười dịu dàng, an tĩnh như một đóa sen nở trong lòng chén ngọc.

 

Chính vì không yêu hắn, ta mới có thể không tranh với đời, giữ được thanh nhã, thoát tục như mây ngoài cõi trần.

 

Hạt giống ta gieo trong lòng hắn, suốt một năm qua, rốt cuộc cũng đến ngày nảy mầm, đ.â.m chồi.

 

Dưới sự mưu hại của đích tỷ Bạch Linh Tâm, Đồng Ngọc Dao mang thai ba tháng liền bị sảy, tâm tình u uất, rồi lại học theo Nhu Quý phi, nổi giận với Hoàng đế.