Chạm Đến Trái Tim

Chương 9



"Người sống trên đời, càng lớn tuổi, càng phải có một bản lĩnh để an thân lập mệnh. Công tử, ngài thấy đúng không?"

 

Hồng Trần Vô Định

Công tử búng mũi ta: "Lý Đại Nha, có gì thì cứ nói thẳng."

 

Ta đẩy hắn ra, làm liều luôn:

 

"Nghe Lãnh Ngọc Đường nói, công tử hồi trẻ là một kiếm khách! Giờ thì già rồi, bệnh rồi, tàn rồi, chẳng cầm nổi kiếm nữa. Nhưng cũng không thể ngồi trong nhà ăn chực uống nhờ, trông mong sư phụ với sư công ta dầm mưa dãi nắng kiếm tiền nuôi ngài! Theo ta thấy, công tử sống một mình, căn bản chẳng cần nhiều nô bộc thế đâu!"

 

Sư phụ ta mới về được hai tháng, đã lại cùng sư công đi rồi!

 

Lần này không biết bao giờ mới trở lại.

 

Công tử bị ta chọc giận, môi mím lại, một lúc mới bật ra lời:

 

"Già rồi? Bệnh rồi? Tàn rồi? Lý Đại Nha, ngươi đúng là giỏi đ.â.m vào tim người ta! Ta chỉ hơn ngươi có tám tuổi, mà ngươi đã chê ta như ông lão rồi!"

 

Hắn giận đến đỏ cả vành mắt.

 

Công tử muốn bỏ đi, thân thể lại chênh vênh như sắp ngã.

 

Ta đâu thể để hắn như vậy! Nhỡ phát bệnh thì làm sao?

 

Ta cuống quýt kéo hắn lại.

 

Nhưng sức hắn vẫn khỏe, đang giãy ra khỏi ta!

 

Ta đành liều mạng ôm lấy hắn, dịu giọng dỗ: 

 

"Công tử! Công tử ta sai rồi! Ta toàn nói bậy thôi!"

 

Cái miệng đáng đánh, sao ta lại nói ra mấy lời đó cơ chứ!

 

Ta chỉ là thương sư phụ vất vả thôi mà.

 

Nhưng cũng không thể vì thế mà làm tổn thương công tử.

 

Bị ta kéo kéo đẩy đẩy, công tử trượt chân ngã xuống đất.

 

Miệng ta vô tình chạm phải môi hắn.

 

Hai người sát gần đến mức hơi thở giao nhau.

 

Mặt công tử dần dần ửng đỏ.

 

Hắn thật sự rất tuấn tú.

 

Gò má ửng hồng, môi lại mềm mại đến độ khiến người ta muốn chạm vào.

 

Ta khẽ nói:

 

"Công tử, lúc ta còn ở trong thôn, từng thấy vợ chồng người ta hôn môi nhau đấy. Vậy chúng ta có thể hôn thử một chút được không?"

 

Mắt công tử mở to ra, lông mi khẽ run.

 

Hắn rõ ràng lúng túng, đưa tay ra nắm lấy cánh tay ta.

 

Ta cứ tưởng hắn sẽ từ chối.

 

Nào ngờ, công tử lại kéo ta lại gần hơn một chút, khẽ khàng nói:

 

"Vậy… vậy thì nàng hôn đi."

 

13

 

Sư phụ với sư công lại trở về một lần nữa.

 

Trong bữa cơm, Từ Kính Ly nói:

 

"Ta đã gửi lệnh bài về kinh rồi. Sau này mấy chuyện rối ren đó không còn liên quan đến ta nữa. Chúng ta ở Thanh Châu sẽ mở mấy tiệm, làm ăn đàng hoàng."

 

Sư phụ và sư công liếc nhìn nhau, trong mắt toàn là vui mừng.

 

Thế nhưng sư phụ lại hơi lo lắng nói:

 

"Nhưng công tử năm xưa từng… từng vì đại ca ngài mà đắc tội với không ít người. Giờ không còn lệnh bài trấn phủ ty, e là kẻ thù sẽ tìm tới."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta cúi đầu ăn thịt, giữa lúc bận rộn cũng xen vào một câu:

 

"Sư phụ! Mẫu thân ruột của Từ Kính Ly có viết thư cho chàng ấy rồi, bảo rằng mọi sự đã có bà ấy gánh, cứ sống cuộc đời chàng ấy muốn."

 

Từ Kính Ly tự giễu:

 

"Chắc là vì con trai đăng cơ làm đế, bà ấy an nhàn không còn lo lắng, nên mới đột nhiên nhớ tới đứa con bị ruồng bỏ như ta chăng. Thôi thì, chuyện cũ không nhắc lại. Từ nay ta chỉ làm một kẻ buôn bán."

 

Sư phụ nhìn ta, rồi lại nhìn sang Từ Kính Ly, hỏi:

 

"Đại Nha, khi nào con bắt đầu gọi tên công tử trống không vậy?"

 

Câu này khó trả lời ghê.

 

Ta liếc mắt nhìn Từ Kính Ly, mà chưa kịp nói gì, hắn đã đỏ mặt trước rồi.

 

Hôm đó chúng ta hôn nhau trong thư phòng.

 

Tức là làm lành rồi.

 

Ta nói với hắn:

 

"Chàng tha cho ta lần này, ta lỡ lời thôi, về sau sẽ không nói mấy lời như vậy nữa."

 

Từ Kính Ly nghiêm túc đáp:

 

"Lần này ta tha thứ. Nhưng sau này đừng nói những lời làm tổn thương lòng người nữa. Ta hiểu nàng lo cho Độc nương tử. Nếu chúng ta đã muốn thật lòng bên nhau, thì có gì cứ nói, đừng quanh co. Nàng chê ta không lo làm ăn, ta sẽ chú ý."

 

Thế là chúng ta nghiêm túc học cách yêu đương thật sự.

 

Trước hết, phải kể cho nhau nghe thân thế lai lịch.

 

Ta bắt đầu trước:

 

"Ta tên Lý Đại Nha, sắp mười bảy rồi. Có một chuyện không thể giấu chàng. Trong mấy ngày chàng phát độc, ta đã quay về thôn một chuyến."

 

Gặp ánh mắt khích lệ của Từ Kính Ly, ta hít sâu, rồi nói:

 

"Ta hạ độc cha ta rồi! Ông ta hại c.h.ế.t mẹ và muội muội ta, ta phải báo thù cho họ!"

 

Từ Kính Ly nghe xong, siết nhẹ lấy tay ta.

 

Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút xuống.

 

Ta do dự hỏi: "Ta làm việc ác như vậy, công tử không sợ sao?"

 

Từ Kính Ly hỏi lại: "Nàng thấy mình là kẻ ác à?"

 

Ta đáp ngay: "Tất nhiên là không! Là ông ta g.i.ế.c mẹ ta trước!"

 

Từ Kính Ly gật đầu: "Vậy nàng nghe thử, ta có phải kẻ ác không."

 

Hắn bắt chước ta, tự giới thiệu:

 

"Ta tên Từ Kính Ly, xuất thân hoàng tộc Đại Chu, là con út do Thái hậu đương triều và Đại tướng quân tư thông sinh ra. Bà ta vì giữ ngôi thái tử cho ca ca ta mà nuôi ta làm dược nhân, kéo dài mạng sống cho huynh ấy. Về sau thấy ta có thiên phú luyện kiếm, liền bồi dưỡng ta thành đao kiếm g.i.ế.c người, giao cho Trấn phủ ty, giúp bà ta và ca ca ta trừ khử phe cánh đối địch."

 

Từ Kính Ly nhìn thẳng ta, ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

 

"Trước năm mười lăm tuổi, ta đã uống không biết bao nhiêu loại thuốc kỳ lạ, khiến tâm trí hỗn loạn. Nhưng điều đó cũng không thể che đậy được sự thật, rằng ta đã g.i.ế.c rất nhiều người. Cho nên Lãnh Ngọc Đường gọi ta là ma đầu, cũng không oan."

 

Đây quả là chuyện nghiêm trọng.

 

Ta nghiêm túc nói:

 

"Công tử, đừng sợ. Ta quen một vị Bồ Tát. Chúng ta cùng nhau cầu xin Người, nhờ Người xá tội cho ngài."

 

Đêm ấy, ta cùng Từ Kính Ly thổ lộ bí mật trong lòng.

 

Chẳng còn việc gì làm, hai ta lại hôn nhau thêm một lúc.

 

Y phục của hắn bị ta làm rối tung cả lên.

 

Hắn tựa vào nhuyễn tháp thở dốc, ánh mắt m.ô.n.g lung nói: 

 

"Về sau, nàng cứ gọi thẳng tên ta."