Hắn cô độc đứng dưới hiên, lặng lẽ nhìn theo ta.
Đôi mắt đen láy không mang lấy một tia cảm xúc.
Mây trên trời trôi ngang, che mất ánh dương.
Hắn cũng vì thế mà khuất trong bóng râm.
Hồng Trần Vô Định
Ta chợt nhớ lời phu nhân từng nói: “công tử là kẻ miệng cứng trong mềm.”
Lão gia cũng từng nói: “lời công tử nói ra, thường ngược với điều trong lòng nghĩ.”
Ta quyết định, phải cố thêm lần nữa.
Ta chạy quay lại, đứng dưới bậc thềm, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ta cười nịnh nọt: "Công tử! Thật ra ta cũng có lễ vật muốn tặng ngài!"
Hắn bực dọc kéo áo, lạnh nhạt nói: "Không hiếm."
Ta cụp mắt, uể oải "ồ" một tiếng.
Hắn ho khẽ, rồi nói thêm:
"Đưa đây ta xem, xem ngươi lại định dùng thứ rách rưới gì để đổi lấy chân tâm của ta."
06
Ta mời đoàn hát rối bóng đến biểu diễn cho công tử xem!
Tiếng chiêng vang lên, rầm rộ xuất trận!
Ta kéo một con rối nhỏ, bắt chước giọng quái dị rồi cất giọng:
"Chuyện kể rằng! Có một tiểu yêu quái tên là Đại Nha, mặt xanh nanh nhọn! Nó thèm nhỏ dãi thịt thần tiên, ngày ngày mơ được nếm thử một miếng! Mà vị thần tiên kia, ôi chao, đẹp đến là lạ! Da trắng như tuyết, mắt đen như mực, môi đỏ như son!"
Vừa dứt lời, lại thêm một tràng chiêng trống rộn ràng.
Thầy rối kéo thêm một con rối thần tiên khác ra, lắc lư bay lượn.
Công tử khẽ bật cười, giọng nhẹ như gió:
"Lý Đại Nha, nên cho ngươi đọc vài quyển sách mới phải. Nghe xem, lời kịch gì mà thô tục không chịu nổi."
Con rối thần tiên cưỡi mây đứng chễm chệ thật cao.
Rối thần tiên vừa mở miệng, liền phun ra từng trái tim một.
Tiểu yêu quái ôm đống tim ấy, ngơ ngác sững sờ.
Nó run giọng thốt lên:
"Thần tiên ơi thần tiên, sao ngài có nhiều tâm đến thế?"
Rối thần tiên vung tay áo, mắng tiểu yêu là đồ ngốc, kiêu căng nói:
"Đồ ngốc! Đó toàn là lòng tốt của ta!"
Tiểu yêu bò rạp dưới đất, cung kính nói:
"Thần tiên tuấn tú! Ngài có nhiều lòng tốt như thế, hẳn sẽ tha thứ tội bất kính của tiểu yêu rồi nhỉ?"
Đùng đùng đùng! Cheng cheng cheng!
Vạn sự như ý!
Ta thò đầu ra khỏi màn vải, lén quan sát sắc mặt công tử.
Hắn tựa người lười nhác, ánh mắt nhìn ta rõ ràng mang theo ý cười.
Ta thở phào, cười hì hì: "Công tử đây là tha cho tiểu yêu, không đuổi nàng ấy đi nữa phải không?"
Hắn hừ nhẹ một tiếng: "Lúc ngươi đánh ta, trói ta, gan lớn lắm mà."
Ta gãi đầu, lấy lòng nói:
"Ấy ấy, ta phiêu bạt đã lâu, chỉ mong có một mái nhà. Khi ấy nóng nảy hồ đồ, công tử chớ trách! Nếu ngài còn giận, cứ đánh ta đi! Không phải hai cái, mà mười cái tát cũng được!"
Thầy rối nghe không nổi nữa, gõ mạnh mấy tiếng chiêng.
Ông liếc nhìn công tử, hơi có phần chê trách:
"Vị công tử à, có câu: ngàn vàng dễ kiếm, chân tâm khó tìm! Ngươi có được một tiểu cô nương thật lòng thương ngươi, nên biết quý trọng cho tốt."
Ôi trời ơi! Hiểu lầm rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vội vàng định giải thích.
Nào ngờ công tử lại mỉm cười khách sáo: "Ngài nói rất đúng."
Ánh mắt hắn liếc sang ta, mang đầy vẻ trêu chọc.
Rõ ràng là đang cười nhạo ta, tiểu yêu quái làm sao xứng với thần tiên tuấn tú.
Thầy rối nhìn chằm chằm vào hắn, ngữ khí đầy ẩn ý:
"Công tử có biết, tiểu cô nương này không có đồng nào trong tay, vậy mà vì muốn mời bọn ta đến diễn, ngày ngày chạy khắp nơi gánh nước chẻ củi, giặt đồ nấu cơm. Hôm nay còn quỳ gối cầu xin tại nhà ta! Nói là chỉ vì muốn đổi lấy chân tâm của công tử, cầu ta giúp nàng diễn một vở."
Tên đồ đệ tên Trụ Tử cười khờ khạo nói:
"Sư phụ à, Lý cô nương có nói với con, nàng ấy chỉ xem công tử như ân nhân thôi, chứ không phải tình lang gì hết! Mẹ con bảo, ai cưới được Lý cô nương, ấy là phúc mười đời tích lại. Không biết người có phúc đó là ai nữa."
Nghe tới đây, mặt ta đỏ bừng, trong lòng như bốc lửa.
Ta vò góc áo, nhìn Trụ Tử hỏi: "Trụ Tử ca ca, mẹ huynh nói vậy, còn huynh thì nghĩ sao?"
Trời ạ! Câu ấy vừa thốt ra, ta sững sờ!
Giọng ta sao lại thế này?
Vừa mềm vừa nhỏ!
Trụ Tử ca ca cũng đỏ mặt theo, cả hai chúng ta đối mắt nhìn nhau.
Chết thật, ta sao bỗng thấy khó thở thế này?
Cúi đầu nhìn thử, thì ra có kẻ đang túm cổ áo ta!
Công tử nắm cổ ta kéo lại gần.
Hắn nhìn vầng trán sưng đỏ tróc da của ta, bàn tay lạnh mát nhẹ nhàng vuốt qua vết thương.
Giọng hắn khẽ như gió thoảng:
"Lý Đại Nha, ngươi thật sự muốn ở lại bên cạnh ta đến vậy sao?"
Ta gật đầu thật mạnh!
Muốn chứ! Cả đời này đều muốn làm nha hoàn cho phu nhân! Muốn ở lại cái nhà này!
Trong lòng ta hân hoan như trăm hoa đua nở, thì bụng bỗng quặn đau.
Ta cúi gập người, phụt một tiếng, nôn ra một ngụm m.á.u thật lớn!
Nhìn vệt m.á.u đen sậm dưới đất, ta hoảng hốt kêu lên:
"Công tử! Ta nôn ra m.á.u đen rồi! Chết thật! Chẳng lẽ ta thật sự là yêu quái?!"
Lời vừa dứt, trời đất quay cuồng.
Trước khi ngất đi.
Ta thấy vẻ mặt kinh hoảng của công tử.
Nghe tiếng phu nhân hét to kinh hãi.
Thấp thoáng bóng Trụ Tử ca ca lao tới bên ta.
Xong rồi!
Nếu ta thật sự là yêu quái, thì chẳng thể nào đến với Trụ Tử ca ca được nữa!
Người kể chuyện đều bảo rồi, người và yêu, chẳng thể thành đôi!
07
Lúc ta tỉnh lại, thấy phu nhân đang ngồi bên giường.
Bà thấy ta mở mắt, vội vàng lau khóe lệ, dịu giọng hỏi: "Đại Nha, bụng con còn đau không?"
Ta vội bật dậy nói:
"Không đau nữa! Phu nhân, mấy hôm người đi vắng, ta chăm công tử rất chu đáo đấy."
Phu nhân nghe vậy, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
Bà ôm ta khóc một hồi, rồi nghẹn ngào nói:
"Về sau đừng gọi ta là phu nhân nữa, tên khuê các của ta là Đỗ Hằng, người trong giang hồ gọi ta là Độc Nương Tử. Con… con gọi ta là sư phụ đi."
Lão đồ tể bưng mâm cơm bước vào, vỗ đầu trọc cười hề hề: