"Còn ta thì không có tên gì cả, kẻ thù đều gọi ta là Đồ Phu. Nếu con đã bái A Hằng làm sư phụ, vậy thì gọi ta một tiếng sư công là được."
Ngủ một giấc, thế mà lại có thêm sư phụ với sư công!
Chuyện này thật là hạnh phúc quá đỗi!
Bỗng ngoài cửa truyền vào một tiếng cười nhạt của một cô nương:
"Ồ, hai kẻ ác danh lừng lẫy thiên hạ, giờ lại ở đây dỗ dành con nít, làm vai người tốt sao? Truyền ra ngoài, Độc Nương Tử biết rơi lệ, Đồ Phu biết nấu cơm, e rằng thiên hạ cười đến rụng răng mất thôi!"
Ta tò mò nhìn sang.
Chỉ thấy cô nương ấy mặt mày thanh tú, răng trắng mắt sáng, nhưng giữa đôi mày lại mang nét u uất khó tan.
Nàng bắt gặp ánh mắt ta liền trừng mắt quát:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Lớn lên trong ổ ác quỷ, sau này cũng là tiểu ác quỷ thôi! Còn dám nhìn nữa, ta móc mắt ngươi ra đấy!"
Miệng thì mắng dữ dằn, nhưng trong mắt lại chẳng có mấy phần hung hãn.
Thế nhưng khi công tử xuất hiện, nàng ta đến lời hung ác cũng chẳng dám thốt ra.
Lãnh Ngọc Đường tựa vào khung cửa, thoạt nhìn rất sợ hãi công tử.
Công tử thản nhiên liếc nàng ta một cái.
Lãnh Ngọc Đường mím môi, như sắp khóc tới nơi.
Công tử đi tới bên ta, giơ tay sờ trán, lạnh nhạt nói:
"Không tệ, ăn bao nhiêu linh đan diệu dược của ta, cũng coi như nhặt lại được cái mạng nhỏ."
Sư phụ và sư công đứng bên cạnh, thần sắc cung kính vô cùng.
Ta cũng vội xuống giường, đứng bên cạnh sư phụ.
Trong lòng ta dần hiểu ra, sư phụ và sư công e là chẳng phải cha mẹ của công tử, có lẽ là làm việc cho hắn thôi.
Vậy thì ta cũng phải cung kính với công tử một chút.
Tay công tử khẽ lướt qua gối, tiện tay vân vê một lọn tóc của ta, quấn quanh ngón tay.
Rồi đột nhiên, hắn liếc về phía cô nương kia, lạnh giọng cười khẩy:
"Độc Nương Tử, nói cho Lãnh Ngọc Đường biết: dưới phạm trên, tội bất kính, theo quy củ trong phủ phải xử trí ra sao?"
Sư phụ liếc ta một cái, ánh mắt phức tạp, rồi nói: "Nhẹ thì tát má, nặng thì phạt trượng."
Ta thấy cô nương tên là Lãnh Ngọc Đường kia, hai mắt đã ngân lệ.
Nàng ta vừa khóc vừa kêu lên: "Ta khi nào đắc tội với ngươi chứ!"
Phải đó!
Ta cũng lấy làm khó hiểu!
Sư phụ thở dài một tiếng, đi đến bên nàng:
"Lãnh cô nương, tay ta sức lớn, sợ làm đau ngươi. Ngươi tự xử đi."
Lãnh Ngọc Đường mặt đầy tủi nhục, nhưng không dám trái lời, tự vả mình hai cái, rồi vừa khóc vừa chạy đi.
Công tử giúp ta chải lại mái tóc , tự tay giặt khăn, giúp ta lau mặt và tay.
Hắn ép ta ngồi xuống bàn, đưa cho ta đôi đũa.
Ta không nhịn được nhìn sang sư phụ.
Sư phụ nháy mắt với ta, ra hiệu hãy ngoan ngoãn nghe lời.
Công tử thản nhiên nói:
"Vốn định đến Thanh Châu để dưỡng thương, chẳng ngờ lại có được niềm vui bất ngờ. Lý Đại Nha, chân tình của ngươi, ta đều ghi nhớ."
Ta thật sự không chịu nổi, bèn phản bác: "Ta không có tình ý gì với ngài cả!"
Công tử không tiếp lời, chỉ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ăn cơm trước đi, nhìn ngươi là biết đói đến choáng váng rồi."
Ăn cơm! Ta đồng ý ngay!
Ta nhìn chằm chằm đĩa thức ăn trên bàn, màu nâu sóng sánh, thơm lừng, nuốt nước bọt hỏi:
"Món này là gì thế?"
Công tử cúi đầu nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi đáp: "Tấm chân tình của ta."
Ta nhìn n.g.ự.c hắn, rồi lại nhìn sang đĩa thịt.
Ọe...
Không nhịn được, ta nôn ra luôn.
Rắc một tiếng, công tử bẻ gãy đũa trong tay.
Ta mừng rỡ reo lên:
"Vậy thì ta không phải yêu quái rồi! Ta không ăn được tim người mà!"
Cả gian phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợ.
Sư công lẳng lặng đưa thêm một đôi đũa khác cho công tử.
Công tử liếc ta một cái, hơi cau mày hỏi:
"Cho nên, ngươi là thật lòng muốn biết món này là gì, chứ không phải đang trêu ghẹo ta?"
Ta ngẩn ra: "A? *Khảy đàn? Là loại đàn gì vậy?"
(*「调情」(tiáo qíng) nghĩa là trêu ghẹo, tán tỉnh, nhưng nữ 9 hiểu nhầm thành 「调琴」(tiáo qín) – chỉnh dây đàn.)
Công tử hừ lạnh: "Đàn cho trâu nghe đó."
Ta lập tức không biết là hắn đang mắng ta hay đang khen ta nữa.
Trâu thì tốt mà! Chịu khó, cần cù, khỏe mạnh, làm được đủ việc!
Chỉ có điều… đàn cho trâu nghe thì trâu cũng chẳng hiểu gì.
Theo kinh nghiệm xưa nay của ta, những lời không hiểu thì tốt nhất là im lặng, như thế trông mới có vẻ thâm sâu.
Như hồi ở quê, lũ trẻ con hay kể những món ngon ta chưa từng thấy, chưa từng ăn.
Lúc đó ta rất bình tĩnh, bọn chúng thấy ta không có hứng thú, liền tự giải tán.
Công tử gắp từng món một vào bát ta:
"Đây là thịt kho tàu, đây là bánh đường trắng, đây là vịt quay, đây là đùi gà nướng."
Thì ra toàn là món trong mộng của ta!
Hồng Trần Vô Định
Trời đất ơi!
Công tử cau mày hỏi: "Ngươi không nhận ra các món ăn này sao?"
Ta nuốt nước bọt, đáp:
"Không nhận ra đâu! Nhưng ta từng nghe người khác kể rồi! Vương Đại Ngưu thích nhất là thịt kho tàu, Lưu Tiểu Hoa thích bánh đường trắng, Trương Liên Nhi mê mẩn vịt quay. Còn cái tên đáng ghét Lý Lại Tử ấy, lại thích đùi gà nướng! Ta ăn không nổi, cũng chưa từng thấy qua. Mỗi khi ta đói tới mức không chịu nổi, bọn họ lại bu quanh ta, thi nhau kể các món ấy ngon thế nào."
Ta không nhịn được, thúc giục:
"Công tử, sư phụ, sư công, mau dùng cơm đi! Để nguội mất thì không còn ngon nữa!"
Thơm quá đi mất!
Công tử khẽ nâng tay, sư phụ và sư công lúc này mới ngồi xuống, rồi mọi người cùng bắt đầu dùng bữa.
Ta reo lên mừng rỡ: "Hay quá rồi! Cuối cùng ta cũng có người nhà cùng ăn cơm rồi!"
Sư phụ nhìn ta, cố nén lệ, xoa đầu ta một cái.
Công tử khẽ nói: "Từ nay trở đi, ta sẽ ăn cơm với ngươi mỗi ngày."
Ta cảm động đến đỏ hoe mắt: "Công tử, ta nguyện làm nha hoàn của ngài cả đời!"