08
Bồ Tát từng nói: "Lòng thành thì ắt sẽ linh." Quả nhiên chẳng sai chút nào.
Dạo gần đây, ta ăn ngon ngủ kỹ, dưỡng ra làn da trắng trẻo, thân thể cũng mập mạp hơn trước.
Ta lén đến góc tường, dâng hương hoàn nguyện cho Bồ Tát.
Ta khe khẽ nói:
"Bồ Tát ơi, cầu xin ngài để Lý Đại Nha mỗi ngày đều được sống sung sướng thế này nhé!"
Nói xong, lại sợ người tên Lý Đại Nha nhiều quá, lỡ đâu Bồ Tát phù hộ nhầm người.
Ta vội vàng bổ sung:
"Chính là Lý Đại Nha sinh ở tiểu thôn ven sông trấn Thanh Sơn, hiện đang sống ở Thanh Châu, hẻm Chu Tước! Bồ Tát đừng nhầm người nhé!"
Lãnh Ngọc Đường bước đến, hất đổ cả hương lẫn lễ vật của ta!
Nàng giận dữ nói:
"Rảnh mà khấn khứa như vậy, chi bằng đốt cho mình mấy nén đi! Tên ma đầu Từ Kính Ly kia định đầu độc ngươi đấy! Ngươi còn muốn ở lại bên hắn, đúng là đầu óc có vấn đề rồi!"
Ta nâng cây nến lên, lẩm bẩm: "Ta có c.h.ế.t đâu."
Huống chi, sư phụ cũng nói, đó không phải là độc chí mạng, chỉ gây đau bụng thôi.
Chẳng qua thân thể ta trước đó quá yếu, nên mới phát bệnh nặng một trận.
Lãnh Ngọc Đường giận đến dậm chân hét: "Nhỡ ngươi c.h.ế.t thật thì sao hả?!"
Ta ngu ngơ hỏi lại: "Ta c.h.ế.t rồi… thì còn làm được gì nữa?"
Lãnh Ngọc Đường nhất thời nghẹn họng, viền mắt đỏ hoe.
Nàng khóc, vừa xinh đẹp lại vừa yếu đuối.
Nàng ngồi xổm xuống, lau nước mắt:
"Phải rồi, c.h.ế.t rồi thì còn làm được gì nữa. Ngốc quá đi mất. Đưa ta hương nến, ta muốn thắp cho phụ thân một nén hương."
Ta đưa cho nàng.
Lãnh Ngọc Đường khóc đủ rồi, cổ họng cũng khàn đặc.
Hai đứa chúng ta ngồi xuống ăn chút điểm tâm.
Nàng nghiến răng nói:
"Từ Kính Ly ép cha ta vào chỗ chết! Hắn là ma đầu! Lý Đại Nha, nếu hắn từng có ý hại ngươi, ta khuyên ngươi nên ra tay trước! Bằng không, e rằng chẳng giữ nổi cái mạng nhỏ đâu!"
Ta giật lấy miếng điểm tâm trong tay nàng, không vui nói:
"Chúng ta ăn của công tử, uống của công tử, ngươi lại xúi ta g.i.ế.c hắn! Lãnh Ngọc Đường, ngươi đừng tưởng mình xinh đẹp, giọng hay, thì ta sẽ tha thứ cho mấy lời độc địa của ngươi! Điểm tâm này không chia cho ngươi nữa! Nến ba văn tiền, nhớ trả ta!"
Lãnh Ngọc Đường sốt ruột:
"Ngươi không nghe ta nói à?! Hắn g.i.ế.c cha ta đấy! Hắn là ma đầu!"
Ta có thấy đâu! Mà dù có, thì liên quan gì đến ta chứ?
Công tử mà có lòng tốt g.i.ế.c luôn cha ta, ta còn phải cảm tạ hắn!
Thấy ta chẳng mảy may d.a.o động, nàng càng kích động nói:
"Từ Kính Ly mười lăm tuổi bước chân vào giang hồ, một kiếm sương lạnh chấn động mười bốn châu! Khiêu chiến mười đại môn phái, chưa từng thua trận! Nhưng giờ đây hắn đang bị tẩu hỏa nhập ma, lại trúng độc, thân thể suy kiệt! Hắn lại tin ngươi như thế, ngươi hoàn toàn có thể g.i.ế.c được hắn!"
Ta nghe xong, lắp bắp nói:
Hồng Trần Vô Định
"A... công tử từng lợi hại như vậy, giờ lại yếu đến thế này, hẳn là buồn lắm nhỉ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lãnh Ngọc Đường nghiến răng, tiếp tục xúi giục:
"Ta nói cho ngươi biết! Ngươi tưởng Độc Nương Tử mang ngươi về là cho ngươi hưởng phúc sao? Không! Bà ta đang tìm nữ tử sinh vào dương niên âm nguyệt, để giải độc cho Từ Kính Ly! Bọn họ cho chúng ta ăn ngon mặc đẹp, ngày ngày bồi bổ bằng dược thiện, chẳng qua là để lúc giải độc, chúng ta không c.h.ế.t ngay mà thôi!"
Ta hỏi nàng: "Vậy giải độc bằng cách nào?"
Lãnh Ngọc Đường đỏ mặt, lúc trắng lúc hồng, ấp úng nói: "Làm thê tử của Từ Kính Ly!"
09
Ta đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ khi công tử phát bệnh.
Chỉ trong một đêm! Tóc hắn trắng xóa.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Từ cổ lan ra từng sợi tơ đỏ, quấn quanh như rễ máu.
Công tử đau đớn cong người, thở hổn hển từng hơi nặng nề.
Khi ấy, ta vừa đứng bên cửa sổ, đang trải chăn cho hắn.
Quay đầu lại liền bắt gặp cảnh tượng ấy.
Công tử vung tay đập nát chiếc bàn!
Mảnh gỗ cắm sâu vào lòng bàn tay, m.á.u tươi túa ra.
Ta hoảng hốt lao ra ngoài gọi lớn: "Sư phụ!"
Sư phụ đến rất nhanh, thoáng sững người, nhưng ngay sau đó lập tức bình tĩnh lại.
Sư công ôm tới một thùng gỗ lớn, đổ đầy nước lạnh, bế công tử đặt vào trong.
Sư công cởi ngoại bào của hắn, điểm mấy chỗ trên người hắn.
Sư phụ kéo ta ra ngoài.
Ta nhớ lại lúc sắp ra khỏi phòng, ánh mắt công tử nhìn ta buốt giá, cô độc, xen lẫn một tia tự giễu.
Ta đứng dưới hành lang, chỉ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng rên rỉ nghẹn ngào như dã thú chịu đựng thống khổ.
Ta xoa mặt một cái, thở dài thật sâu.
Lãnh Ngọc Đường bước ra, khóe môi mang theo ý cười chua cay:
"Không ngờ Từ Kính Ly lại phát bệnh nhanh như vậy, đúng là kẻ ác trời chẳng dung! Lý Đại Nha, ngươi không biết đúng không? Hắn từ nhỏ đã bị nuôi như một dược nhân, loại độc này không lấy mạng hắn, nhưng sẽ dằn vặt hắn suốt đời, làm tan biến toàn bộ công lực, khiến hắn mất dần ngũ quan, cuối cùng thành phế nhân."
Ta hỏi nàng: "Sao ngươi biết rõ vậy?"
Lãnh Ngọc Đường thoáng sững sờ, sắc mặt không được tự nhiên.
Cuối cùng, nàng siết chặt nắm tay, nói: "Vì loại độc đó là do ta hạ."
Dưới ánh mắt ta chăm chú nhìn, nàng vừa khóc vừa gào lên:
"Phải! Là ta hạ đó! Nhưng cha ta c.h.ế.t dưới tay hắn, ta không thể g.i.ế.c hắn sao? Hơn nữa ta cũng đã trả giá rồi! Ta bị đuổi khỏi hoàng thành, mất hết tất cả, giờ chỉ có thể sống nhục nhã làm thuốc giải cho Từ Kính Ly!"
Ta hỏi nàng: "Ta có nói gì đâu, ngươi kích động gì dữ vậy?"
Lãnh Ngọc Đường vẫn tiếp tục gào: "Ta không kích động!"
Ta nghĩ ngợi rồi nói:
"Ta thấy công tử là tự nguyện uống độc dược. Ngươi bị hắn chơi khăm rồi, hắn đời nào lại trúng kế của ngươi."
Lãnh Ngọc Đường hoàn toàn ngẩn người.
Ta thản nhiên nói tiếp:
"Lãnh cô nương, ta sắp ra ngoài hai ngày, nhờ ngươi chuyển lời cho sư phụ, ta làm xong việc sẽ quay về."