Chạm Đến Trái Tim

Chương 6



Ta quay lại phòng, thu dọn đồ đạc, trước khi rời đi còn liếc nhìn cánh cửa đóng chặt nơi công tử đang ở.

 

Sư phụ và sư công rất mực trung thành, tôn kính công tử.

 

Ta thật lòng mong hắn sống lâu trăm tuổi.

 

Vì điều đó, ta bằng lòng làm thê tử của hắn, thay hắn giải độc.

 

Chỉ là, ta không thể tiếp tục giữ lời hứa với Trụ Tử ca ca nữa.

 

Ta phải đến nói rõ ràng với huynh ấy một lần.

 

10

 

Khi Từ Kính Ly tỉnh lại, trong phòng đã đứng đầy người.

 

Chỉ duy nhất không có người mà hắn muốn nhìn thấy nhất.

 

Hắn im lặng hồi lâu, rồi khẽ nhắm mắt.

 

Chắc là bị dọa sợ bởi dáng vẻ đáng sợ của hắn lúc phát bệnh, nên bỏ chạy rồi.

 

Trong lòng Từ Kính Ly thấp thoáng một tia hối hận, lẽ ra không nên uống thứ độc đó.

 

Giá như biết trước thì tốt biết mấy.

 

Hắn đâu thể ngờ, có một ngày lại bị một nha đầu ngốc nghếch, mắt mù chẳng biết chữ, lừa mất tấm chân tình.

 

Thế mà Lãnh Ngọc Đường lại không chịu buông tha.

 

Nàng ta gào lên:

 

"Từ Kính Ly! Ngươi đang tìm Lý Đại Nha đúng không? Nàng ta đi rồi! Nàng nói chỉ cần nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của ngươi là thấy buồn nôn, liền thu dọn đồ đạc rời đi ngay trong ngày!"

 

Từ vẻ mặt im lặng của hắn, nàng bắt được một tia nhẫn nhịn xen lẫn đau đớn, khiến nàng cảm thấy sảng khoái vô cùng.

 

Nàng đã nhìn thấu rồi, ma đầu Từ Kính Ly này, thật sự động lòng với nha đầu ngốc ấy!

 

Độc Nương Tử rốt cuộc cũng không nhịn được, nghiêm giọng quát:

 

"Lãnh cô nương! Công tử nể mặt phụ thân ngươi nên không giết, nhưng ngươi cũng đừng làm càn! Đại Nha không phải người bỏ đi không lời từ biệt. Con bé không biết chữ, nhất định đã nhờ ngươi để lại lời nhắn. Mau nói thật đi, con bé đi đâu rồi?"

 

Lãnh Ngọc Đường cứng miệng không chịu nói, vẫn giữ bộ dạng cười lạnh:

 

"Nàng ta thật sự đi rồi! Không tin các ngươi cứ vào phòng nàng ta mà xem, đồ đạc mang đi không ít! Ta thấy ấy à, tám phần là đi lấy chồng rồi! Gả cho cái tên diễn rối bóng ấy! Hai người họ chẳng phải mắt đưa mày liếc, cách ba bữa lại trốn ra ngoài hẹn hò hay sao?"

 

Nàng biết rõ, những lời đó chẳng khác gì từng mũi kim độc, đ.â.m thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Từ Kính Ly.

 

Mỗi lần Lý Đại Nha hớn hở rời nhà, rồi lại ôm một đống đồ lặt vặt vui vẻ trở về.

 

Từ Kính Ly chỉ như một khúc gỗ khô ngồi sau song cửa.

 

Chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ ngồi sau song cửa, ngắm thời gian trôi qua, chờ đợi bóng dáng nàng quay về.

 

Lãnh Ngọc Đường độc địa nghĩ: 

 

Từ Kính Ly, cuối cùng ngươi cũng hiểu cái gì gọi là "tình yêu" rồi nhỉ!

 

Muốn tiến gần lại phải ép mình rút lui.

 

Giờ đây, ngươi chỉ còn là một thân tàn, chẳng thể cho Lý Đại Nha được bất cứ điều gì nữa!

 

Đúng lúc ấy, Đồ Phu vỗ đầu trọc, suy nghĩ rồi nói:

 

"Ta thấy con bé chưa đi đâu cả. Bởi nãy ta vừa xuống bếp xem, cánh gà với chân vịt ta hầm cho con bé vẫn còn đấy, chỉ thiếu mất một cái thôi, không bị gom hết mang đi."

 

Lời vừa dứt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Từ Kính Ly bật cười.

 

Khí sắc hắn khá hơn chút ít, từ từ ngồi dậy.

 

Độc Nương Tử lập tức đưa nước cho hắn.

 

Từ Kính Ly nhấp vài ngụm làm ướt cổ họng khô khốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Ngọc Đường.

 

Nàng lập tức dựng hết lông tơ cả người.

 

Sao nàng lại quên mất!

 

Từ Kính Ly là ma đầu tính toán từng li từng tí!

 

Những lời nàng vừa nói chọc vào tim hắn, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua?

 

Từ Kính Ly nhìn ra nỗi sợ trong mắt nàng, chậm rãi nở nụ cười lạnh.

 

Hắn cất tiếng:

 

"Lãnh Ngọc Đường, ta từ nhỏ đã bị nuôi làm dược nhân cho hoàng huynh, mỗi ngày rằm đều phải bị rút máu. Mà ngươi, sợ ta nghĩ quẩn, sợ hoàng huynh mất nguồn thuốc, nên luôn đến tìm ta chơi, dỗ dành ta, an ủi ta, bầu bạn cùng ta."

 

Những lời ấy, Từ Kính Ly nói ra nhẹ nhàng như gió thoảng.

 

Hắn thầm nghĩ, thì ra vạch trần vết thương, cũng chẳng khó khăn gì.

 

Thừa nhận rằng mọi quan tâm hắn từng nhận, đều bắt nguồn từ hoàng huynh, cũng chẳng có gì khó.

 

Hắn chẳng buồn vòng vo với Lãnh Ngọc Đường nữa, đi thẳng vào trọng tâm:

 

"Ngân lượng mà phụ thân ngươi tham ô, đều biến thành quân cờ để hoàng huynh ta tranh đoạt ngai vàng. Nay hoàng huynh đã đăng cơ, phụ thân ngươi đương nhiên hết giá trị, phải chết.”

 

"Lúc ấy Lãnh đại nhân rất thông minh, đã lấy sổ sách làm điều kiện trao đổi với ta. Ông ta muốn ta đưa ngươi rời khỏi kinh thành, rời khỏi hoàng cung."

 

Lãnh Ngọc Đường run rẩy toàn thân.

 

Nước mắt lưng tròng, nàng khó tin hỏi:

 

"Ta không tin! Phụ thân ta biết rõ ta yêu Trạch ca ca đến nhường nào, sao có thể nhẫn tâm bắt ta rời đi!"

 

Từ Kính Ly lạnh nhạt:

 

"Chính vì biết ngươi yêu hoàng huynh, nên mới không muốn để ngươi trở thành một trong số các phi tần của huynh ấy.”

 

"Lãnh Ngọc Đường, sự nhẫn nại của ta với ngươi, cũng chỉ đến đây thôi. Ngươi nghĩ kỹ xem muốn đi đâu, ta sẽ sai người hộ tống ngươi rời khỏi nơi này."

 

Nghe thấy hắn sắp đuổi mình đi, trong lòng Lãnh Ngọc Đường lập tức hoảng loạn, vừa sợ hãi vừa mờ mịt.

 

Nàng cố nén nỗi xấu hổ, cắn môi nói:

 

"Nhưng ngươi đã nói với Trạch ca ca rằng, đời này ngươi chỉ nguyện cưới ta!"

 

Từ Kính Ly mệt mỏi day trán, nói chuyện với kẻ ngu quả thực là cực hình.

 

Độc Nương Tử đành phải mở lời giúp, bất đắc dĩ nói:

 

Hồng Trần Vô Định

"Phải nói vậy, thì hoàng thượng mới tin công tử thật lòng lấy sổ sách để đổi lấy ngươi.”

 

"Còn chén trà mà ngươi dâng, công tử sớm đã biết có độc. Ngài ấy biết rõ mà vẫn uống, chịu trúng độc vẫn mang ngươi rời đi, hoàng thượng mới yên tâm buông tay."

 

Từ Kính Ly thầm cười lạnh.

 

Vị hoàng huynh kia của hắn, sâu trong lòng vẫn luôn dè chừng hắn.

 

Chỉ khi hắn thành phế nhân, hoàng huynh mới có thể an tâm gối cao ngủ yên.

 

Từ Kính Ly nhìn dáng vẻ chông chênh sắp ngã của Lãnh Ngọc Đường, lạnh lùng nói tiếp: