Chạm Đến Trái Tim

Chương 7



"Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng có tình ý với ngươi. Tất cả chỉ là đang diễn trò trước mặt hoàng huynh.”

 

"Huynh ấy cần một người đệ đệ vừa mạnh mẽ, vừa có nhược điểm. Vậy thì ta, đóng vai đó là đủ rồi."

 

Hắn liếc mắt nhìn sang Đồ Phu.

 

Đồ Phu lập tức ra tay, cưỡng ép kéo Lãnh Ngọc Đường rời đi.

 

Từ Kính Ly đi đến góc tường, nơi ấy còn lưu lại vết tích hương tàn nến cháy.

 

Hắn nhớ đến cảnh Lý Đại Nha từng quỳ ở đây, khấn Bồ Tát xin được chân tâm của hắn.

 

Khi ấy, hắn đã nghĩ, nha đầu này đúng là ngốc.

 

Chỉ vì được Độc Nương Tử che chở cho một chốn dung thân, một bữa cơm no.

 

Mà nàng đã dám lấy mạng mình ra khấn vái.

 

Nhưng kẻ ngốc thật sự lại là hắn.

 

Sao lại mù mờ để Lý Đại Nha lừa mất cả trái tim?

 

Nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.

 

Trong đầu hắn chỉ hiện lên gương mặt tròn tròn của nàng, đôi mắt long lanh đen láy.

 

Lúc lấy lòng người thì mắt sáng rực rỡ.

 

Lúc nghiến răng đánh hắn, thì ánh mắt hung dữ, ra tay lại nặng.

 

Lúc sợ hãi quỳ gối cầu xin, vẻ mặt trông tội nghiệp, mà ánh mắt lại lanh lợi.

 

Lý Đại Nha đúng là kẻ lừa đảo giỏi nhất thiên hạ, co được dãn được, còn biết nói lời ngọt ngào.

 

Độc Nương Tử bước vào, tay cầm một bức mật tín, thần sắc phức tạp.

 

Bà nhẹ giọng nói:

 

"Công tử, đã tra rõ rồi. Năm Đại Nha năm tuổi, mẫu thân nàng sinh thêm một bé gái. Phụ thân nàng không muốn nuôi hai đứa con gái, định dìm c.h.ế.t tiểu muội. Mẫu thân nàng vì cản lại mà tranh cãi, không may tử vong.”

 

"Vì sợ không cưới được vợ mới, cha nàng nói ra ngoài rằng Đại Nha khắc mẫu, lại vì ghen tỵ mà hại c.h.ế.t muội muội.”

 

"Sau đó, hắn tái hôn. Đại Nha chăm đệ đệ, hầu hạ tổ mẫu liệt giường. Đến năm nàng mười tuổi, tổ mẫu mất, nàng bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc bên ngoài suốt sáu năm trời."

 

Từ Kính Ly từ nhỏ đã chịu đủ đắng cay, vẫn tưởng trái tim mình đã sớm hóa đá, chẳng còn yêu, chẳng còn hận.

 

Thế nhưng giờ đây, trái tim ấy lại nứt ra một khe hở, rơi xuống một hạt giống.

 

Từ trong khe hở ấy, những cành lá tình cảm đã lặng lẽ đ.â.m chồi, mỗi một chiếc lá đều viết cùng một cái tên:

 

Lý Đại Nha, mau trở về đi. Bồ Tát của ngươi đang nhớ ngươi đấy.

 

Độc Nương Tử nhìn mái tóc bạc trắng của công tử, nhìn gương mặt lạnh lùng phiêu dật ấy.

 

Trong lòng bà chỉ khẽ thở dài.

 

Bà thầm hy vọng, Lý Đại Nha vĩnh viễn đừng quay về nữa.

 

Công tử là người như vậy, từ nhỏ đã không biết yêu là gì.

 

Hắn cũng chẳng biết cách yêu một người.

 

Nếu thật sự cưỡng cầu, chỉ sợ đôi bên đều bị tổn thương.

 

Thế nhưng đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến một giọng nói vang dội.

 

Từ Kính Ly và Độc Nương Tử cùng quay đầu lại.

 

Chỉ thấy Lý Đại Nha, đầu đầy bụi đường, đang đứng ngay cửa.

 

Những ngày qua nàng ăn ngon, ngủ kỹ, cao lên không ít, lại còn mập mạp hơn xưa.

 

Hai má ửng hồng, trên người vẫn là bộ xiêm y màu vàng nhạt mà Từ Kính Ly đã mua cho nàng.

 

Vừa tươi sáng lại vừa mạnh mẽ.

 

Nàng hô to: "Sư phụ! Công tử! Ta chưa trễ cơm trưa chứ?"

 

Độc Nương Tử nghĩ bụng, từ khi Đại Nha không có nhà, trong phủ cũng chẳng có ai buồn nấu cơm.

 

Công tử sau khi phát bệnh thì chẳng muốn ăn gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bà với Đồ Phu thường qua loa cho xong bữa.

 

Nhưng bà vẫn mỉm cười đáp:

 

"Chưa trễ, nhìn con nóng bức cả người, mau đi rửa mặt đi, một lát nữa dọn cơm."

 

Từ Kính Ly nhìn thấy Lý Đại Nha đi lấy nước rửa mặt.

 

Nàng hất đầu một cái, nước b.ắ.n tung tóe.

 

Từ Kính Ly bước tới, lấy khăn tay ra, giúp nàng lau mặt.

Hồng Trần Vô Định

 

Hắn thản nhiên nói: "Lý Đại Nha, ta từng nói rồi, chỉ có chó con mới vẩy nước như thế."

 

Lý Đại Nha chớp chớp đôi mắt lanh lợi, cười hì hì:

 

"Công tử, chỉ có chó con mới lau mặt cho chó con!"

 

Từ Kính Ly nhìn nàng một cái, hỏi:

 

"Ta biết nói tiếng chó con, nhưng ngươi chưa chắc hiểu được đâu."

 

Lý Đại Nha nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, nghi hoặc hỏi:

 

"Ngài thử nói đi, ta nghe thử xem."

 

Từ Kính Ly cầm khăn ướt, nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt lấp lánh tò mò của nàng, chậm rãi nói:

 

"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.”

 

 (Núi có cây, cây có cành. Lòng ta vui vì người, mà người chẳng hay biết.)"

 

Lý Đại Nha lấy khăn xuống, nhìn bóng lưng hắn, lớn tiếng gọi:

 

"Công tử lừa ta! Đó rõ ràng là tiếng người mà!"

 

Từ Kính Ly quay đầu đáp lại: "Nói với chó con, chính là tiếng chó con."

 

Lý Đại Nha lẩm bẩm:

 

"Sao nghe cứ sai sai… Nếu ta hiểu thì là chó, mà không hiểu cũng vẫn là chó à?"

 

Độc Nương Tử đứng bên cạnh nhìn hai người mà há hốc mồm.

 

Mấy hôm bà với Đồ Phu ra ngoài lo công việc, công tử với Đại Nha lại ở chung kiểu này sao?!

 

Thật quá trẻ con rồi!

 

Có lẽ bà đã lầm.

 

Công tử thực ra cũng rất biết cách yêu một người…

 

11

 

Trong bữa cơm, ta kể lại mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.

 

"Ta đã đem mấy món đồ Trụ Tử ca ca tặng trả lại hết cho huynh ấy rồi."

 

Nhớ lại ánh mắt buồn bã của Trụ Tử ca ca khi nhận đồ, lòng ta vẫn thấy buồn buồn.

 

Haiz… nếu có thể gả cho huynh ấy thì tốt biết bao.

 

Phụ mẫu huynh ấy mở tiệm bánh nướng, bánh làm ra vừa giòn vừa thơm.

 

Thím còn nói, nếu ta chịu gả qua, sẽ truyền lại bí quyết làm bánh cho ta.

 

Vậy là cả đời ta có thể ăn bánh nướng!

 

Trụ Tử ca ca thì vừa cao lớn vừa khỏe mạnh, còn biết múa rối bóng nữa.

 

Chắc chắn sẽ là những ngày tháng vui vẻ yên ổn.

 

Sư phụ vội vàng an ủi:

 

"Đại Nha, cái cũ không đi, cái mới sao đến được?. Nhất định sẽ còn có người tốt hơn đang đợi con."

 

Có người tốt hơn hay không, ta cũng chẳng trông mong gì mấy.

 

Bởi vì trong lòng ta đang bận nghĩ một chuyện khác.

 

Ta tò mò hỏi: "Sư phụ, công tử, ‘nguyệt sự’ là gì vậy?"