Chạm Đến Trái Tim

Chương 8



Ta từng nghe người ta nói, con gái có nguyệt sự thì mới có thể làm thê tử của người khác.

 

Ta muốn làm vợ công tử, giúp hắn giải độc, thì phải có nguyệt sự mới được.

 

Sắc mặt công tử khẽ thay đổi, nhìn ta rồi hỏi:

 

"Vì sao hỏi chuyện đó? Có phải Trương Thiết Trụ bắt nạt ngươi không?"

 

Ta ngơ ngác nhìn hắn: "Trương Thiết Trụ là ai?"

 

Sư công cẩn thận giải thích: "Chính là tên thật của Trụ Tử."

 

Ta kinh ngạc:

 

"Ta còn chẳng biết tên thật của huynh ấy, sao công tử lại biết?! Mà huynh ấy không bắt nạt ta đâu."

 

Công tử dửng dưng nói: "Không quan trọng, tiếp tục nói về nguyệt sự đi."

 

Hắn nghĩ một chút, lại nói:

 

"Nguyệt sự tức là nữ tử mỗi tháng đều chảy máu. Khi đó tốt nhất đừng làm việc nặng hay đụng vào nước lạnh, phải nghỉ ngơi. Nữ tử có nguyệt sự rồi, tức là thân thể đã trưởng thành, có thể gả chồng, sinh con."

 

Nghe đến đó, sắc mặt ta trắng bệch, nguyệt sự lại đáng sợ thế sao?!

 

Ta hoảng hốt hỏi:

 

"Công tử, vậy nếu ta không có nguyệt sự, vậy ta có thể làm thê tử của ngài không?"

 

Ta sắp giúp hắn giải độc rồi mà, điều kiện chắc nên nới lỏng một chút chứ?

 

Hồng Trần Vô Định

Công tử thuận miệng buông một câu: "Không thể."

 

Hắn vừa nói xong, liền nhìn chằm chằm ta: "Vừa rồi ngươi nói gì?"

 

Ta nhìn mái tóc bạc trắng của hắn, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ hắn bắt đầu mất ngũ quan thật rồi, đến cả nghe cũng không rõ?

 

Thế là ta liền áp sát lại, túm lấy tai hắn, nói thật to:

 

"Công tử! Ta nói! Dù ta không có nguyệt sự, cũng muốn làm thê tử của ngài!"

 

Tai công tử lập tức đỏ rực.

 

Hắn nắm lấy tay ta, hồi lâu không nói được lời nào.

 

Sư phụ nhanh chóng hỏi chen vào: "Đại Nha, con nói vậy là có ý gì?"

 

Ta thành thật trả lời:

 

"Lãnh Ngọc Đường bảo, muốn giải độc cho công tử thì phải làm thê tử của ngài ấy. Ta muốn công tử sống, nên bằng lòng làm thê tử."

 

Sư phụ nhìn ta, mặt đầy bất lực, kiên nhẫn hỏi:

 

"Đại Nha, con biết làm thê tử là làm gì không?"

 

Ta đương nhiên biết rồi!

 

Ta hùng hồn đáp:

 

"Làm thê tử với làm nha hoàn cũng giống nhau mà! Ngày ngày giặt giũ, nấu ăn, hầu hạ người ta. Chỉ khác là thê tử thì tối phải ngủ cùng với chủ nhân. Chuyện này đâu có gì to tát, trước đây lúc hai người đi vắng, ta sợ công tử phát bệnh mà không ai biết, nên ta toàn ngủ chung với công tử đấy!"

 

Sư phụ và sư công cùng lúc quay đầu nhìn chằm chằm vào công tử.

 

Công tử như mới sực tỉnh, bị hai ánh mắt lên án khóa chặt.

 

Hắn mặt không biểu cảm, chậm rãi nói:

 

"Lúc đầu là nàng ấy leo lên giường ta, nửa đêm ngủ say thì đá ta xuống đất. Ta đuổi nàng đi, nàng vừa khóc vừa van xin. Về sau ta ngủ dưới đất, nàng ngủ trên giường."

 

Ta vội vàng giơ tay khoe công:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Sư phụ xem! Lúc hai người ra ngoài làm việc, ta thật lòng chăm sóc công tử chu đáo! Dù chưa làm thê tử bao giờ, nhưng ta làm nha hoàn rồi mà! Hai người tin tưởng năng lực của ta đi, cho ta làm thê tử của công tử nhé!"

 

12

 

Từ sau khi ta nói muốn làm thê tử của công tử, chúng ta liền dọn vào một tòa đại trạch.

 

Sư phụ nói, từ nay họ sẽ không phiêu bạt nữa, định cư luôn ở Thanh Châu.

 

Bà xoa mái tóc ta, cảm khái bảo: "Đại Nha, cảm ơn con đã để chúng ta có một mái nhà."

 

Ta ngơ ngác nhìn bà: "Sư phụ, rõ ràng là người cho con một mái nhà mà."

 

Sư phụ mỉm cười: "Phải rồi, chúng ta cùng ở bên nhau, thế là thành nhà."

 

Có được một tòa đại trạch, lẽ ra phải vui mừng.

 

Nhưng ta lại bắt đầu lo lắng.

 

Công tử nói, nha hoàn có thể có nhiều, nhưng thê tử thì chỉ có một.

 

Muốn làm thê tử của hắn, trước hết phải biết "gảy đàn".

 

À không, là phải biết tỏ tình mới đúng.

 

Bắt đầu từ hôm nay, ta phải học cách tỏ tình với công tử.

 

Hai chúng ta ngồi trong thư phòng, mua về một đống thoại bản tình cảm.

 

Ta lén liếc hắn một cái, không nhịn được nói:

 

"Công tử! Nói đi nói lại, ngài cũng chưa từng tỏ tình bao giờ mà!"

 

Ban đầu ta còn thấy chột dạ, sợ mình học không nổi.

 

Ai dè phát hiện ra, hắn cũng đang học vẹt y như ta.

 

Công tử ló đầu ra từ sau quyển sách, nhìn ta:

 

"Chứ chẳng phải ngươi từng tỏ tình với Trương Thiết Trụ rồi à? Hai người các ngươi tỏ tình thế nào?"

 

Vậy chẳng phải ta còn nhiều kinh nghiệm hơn công tử sao?

 

Ta đây, là lão sư phụ rồi! Phải ra vẻ một chút, để công tử khỏi bắt nạt ta mãi.

 

Ta ưỡn thẳng lưng, bắt chước dáng hắn, nhấp một ngụm trà.

 

Rồi trịnh trọng nói:

 

"Vậy ngài phải học kỹ đấy. Hồi đó, ta muốn mời đoàn rối bóng về diễn cho công tử, nên đến giúp việc ở nhà Trụ Tử ca ca.

 

"Mẫu thân huynh ấy thấy ta siêng năng lanh lợi, liền nói, nếu ta chịu làm thê tử của Trụ Tử, thì bà sẽ truyền lại bí quyết làm bánh nướng cho ta."

 

Nói đến bánh nướng là ta phấn khích ngay.

 

Ta vui vẻ kể tiếp:

 

"Chính là tiệm bánh nướng Trương Ký ở phía nam thành, ngài biết không? Mở đã hai mươi năm rồi, bánh vừa giòn vừa thơm, ai ăn cũng khen!”

 

"Nếu ta có được bí quyết, tiếp tục mở tiệm, thì cả đời không phải lo ăn mặc gì hết! Hai mươi năm nữa, ta cũng có thể trở thành ‘nương tử bánh nướng’ lừng danh, đến nỗi nửa thành Thanh Châu đều ăn bánh ta làm!"

 

Công tử nghe xong, lại rót cho ta một chén trà, bảo ta uống cho trơn họng.

 

Hắn cau mày nói:

 

"Trước kia không phải ngươi còn định làm nha hoàn cho ta cả đời, còn nói sẽ liều mạng bảo vệ ta sao? Sao bây giờ lại muốn làm ‘nương tử bánh nướng’ rồi?"

 

Ta gãi đầu, lúng túng đáp:

 

"Nhưng làm nha hoàn chỉ là tạm thời thôi, nếu công tử đuổi ta đi, ta cũng chỉ biết cuốn gói mà đi. Còn nếu học được nghề làm bánh, thì bản lĩnh đó là của ta. Dù không làm được thê tử của Trụ Tử ca ca, ta cũng có thể tự mở tiệm nuôi thân."

 

Nói đến đây, ta lén liếc nhìn công tử một cái, khẽ ho một tiếng, rồi chậm rãi nói: