“Tôi đã nói rồi mà, đây không phải đồ của tôi.” Tưởng Bạch Thanh nhíu mày đáp lại.
“Bây giờ cô chia cho chúng tôi một ít thì ai mà biết được chứ, với lại mấy thứ này nhìn qua cũng biết là do tổ chương trình cung cấp thôi, tổ chương trình đã thiên vị đến thế rồi, mà cô còn muốn bênh vực cho cô ta à? Đáng lẽ chúng tôi phải cùng nhau chất vấn cô ta xem lấy đâu ra những thứ này mới đúng chứ!” Hứa Lị Lị lớn tiếng la lối.
[Hứa Lị Lị đúng là phát điên rồi sao?] Tưởng Bạch Thanh thầm nghĩ, cảm thấy cạn lời với người phụ nữ này.
“Cô nói đồ của tôi là do tổ chương trình cung cấp?”
Nghe thấy giọng nói này, Tưởng Bạch Thanh lập tức quay đầu nhìn về phía biển, Lâm Thi Quý và Trần Tiệp cũng ló đầu ra khỏi phòng để xem xét tình hình. Họ chỉ thấy Tân Án trong bộ đồ lặn, từ từ bước lên từ dưới biển, tháo chiếc kính lặn ra, để lộ một gương mặt mộc thanh tú, không hề trang điểm cầu kỳ, nhưng lại vô cùng rạng rỡ và cuốn hút dưới ánh mặt trời.
Tân Án vừa mới trở lại bờ biển đã nghe thấy tiếng ồn ào của Hứa Lị Lị. Cô cũng có chút ngạc nhiên không hiểu sao nhóm ba người kia lại tìm đến tận đây, lúc trước chẳng phải họ tỏ vẻ chẳng quan tâm lắm sao? Nhưng đã đến tận địa bàn của cô rồi mà còn dám lớn tiếng mắng nhiếc, thì cô chắc chắn không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được.
“Án tỷ! Chị về rồi!” Tưởng Bạch Thanh nghe thấy giọng của Tân Án thì vội vàng chạy tới, đón lấy chiếc túi nặng trĩu trên tay cô, đồng thời liếc mắt ra hiệu về phía Hứa Lị Lị.
“Yên tâm đi.” Tân Án khẽ mỉm cười, nhìn Tưởng Bạch Thanh gật đầu trấn an.
“Tân Án, chào cậu.” Trần Tiệp thấy Tân Án đã trở về, liền chủ động bước ra chào hỏi.
“Chào anh.” Tân Án đáp lời một cách lịch sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Án tỷ, hôm nay chị bắt được những món gì ngon vậy ạ?” Hà Thư cũng nhanh chóng tiến lên giúp Tưởng Bạch Thanh xách túi đồ.
“Cứ mở ra xem chẳng phải sẽ biết ngay thôi sao?” Tân Án nói, khóe môi hơi cong lên.
Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đặt chiếc túi xuống đất, nhanh tay mở dây rút. Hà Thư vừa nhìn vào bên trong đã kinh ngạc kêu lên: “Ôi trời ơi, lại nhiều đồ ăn thế này nữa!”
Tưởng Bạch Thanh nhanh trí nghĩ ra một ý, cố tình kéo miệng túi rộng hơn một chút, để cho nhóm ba người kia có thể nhìn thấy rõ những thứ bên trong, đồng thời nói lớn: “Ôi, lại là tôm hùm với bào ngư này, còn có cả cá nữa chứ! Án tỷ, chị đúng là siêu nhân dưới biển mà, đến cá chị cũng bắt được nữa,giỏi thật đó! Mấy con ốc biển này mà nướng lên chắc chắn ngon lắm đây, tối nay mình sẽ chế biến tôm hùm thành món gì nhỉ?”
“Ấy khoan đã nào, chẳng phải có người nói rằng đồ ăn của chúng ta đều là do tổ chương trình cung cấp sao? Để chứng minh sự trong sạch của mình, hay là chúng ta mang trả lại hết cho tổ chương trình nhé?” Tân Án chế giễu, ánh mắt đầy vẻ trào phúng liếc về phía Hứa Lị Lị.
Mặt Hứa Lị Lị tái mét, không ngờ rằng cô ta còn chưa kịp nói thêm điều gì thì Tân Án đã lập tức phản đòn, vừa mỉa mai vừa chế nhạo cô ta một cách sắc sảo như vậy.
Vốn là người có lòng tự trọng cao ngút trời, Hứa Lị Lị tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai nói năng với mình theo cái kiểu đó: “Ai mà biết được những thứ cô mang lên từ biển kia có đúng là do chính tay cô bắt được hay không? Cũng có thể là cô đang diễn kịch, dàn dựng mọi thứ lên để tổ chương trình cắt ghép, tạo dựng hình ảnh lừa bịp khán giả thôi!”
Đứng bên cạnh nghe những lời này, Lâm Thi Quý cũng phải lắc đầu ngao ngán, cảm thấy Hứa Lị Lị thật là hết thuốc chữa. Trong thâm tâm, Lâm Thi Quý cũng nghĩ rằng nếu Tân Án đã dám tự tin khẳng định như vậy, thì chắc chắn là cô ấy có thực lực thật sự.
“Được thôi mà, nếu cô không phục thì cứ việc đi khiếu nại với tổ chương trình ấy.” Tân Án chẳng muốn phí lời tranh cãi với những người có tư duy hạn hẹp như Hứa Lị Lị.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cô vừa mới từ dưới biển lên, đã mệt lử cả người rồi. Quay sang Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh, cô hỏi: “Bữa trưa nay mình ăn đơn giản chút nhé, tôm hùm luộc với ốc biển nướng thôi được không?”
Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đương nhiên là ngoan ngoãn gật đầu đồng ý ngay lập tức.