Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 54: Chuyên Gia Tâm Lý (1)



Căn nhà nhỏ của Tân Án được bài trí đơn giản mà đẹp mắt, khác hẳn với những căn nhà xập xệ xung quanh. Tưởng Bạch Thanh còn bắt chước Tân Án, treo thêm mấy bông hoa dại trước cửa, nhìn khu vực này cứ như thể chia thành hai phe rõ rệt.

Lâm Thi Quý biết tỏng nếu cứ đi theo Hứa Lị Lị, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t đói hoặc tức chết. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định đến ngồi cạnh Tân Án đang ngồi thêm củi vào bếp: “Tân Án này, tôi thấy cô rất giỏi, muốn về đội của cô. Có việc gì cần sai bảo cứ nói, việc gì tôi làm được nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Cô ấy cũng chẳng thấy ngại ngùng gì, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, đi theo người mạnh luôn là lựa chọn sáng suốt. Hơn nữa, nhìn cách Tân Án đối xử với Tưởng Bạch Thanh và Hà Thư, Lâm Thi Quý biết cô ấy không phải là người tính toán chi li.

Tân Án hơi bất ngờ khi Lâm Thi Quý chủ động tìm đến mình. Cô vốn tưởng Lâm Thi Quý cũng là người kiêu ngạo lắm, ai ngờ lại hạ mình đến tìm cô. Thôi thì có thêm một mỹ nữ về đội cũng chẳng thiệt vào đâu.

“Được thôi.” Tân Án cười tươi gật đầu.

Nghe Tân Án đồng ý ngay lập tức, Lâm Thi Quý có chút ngạc nhiên. Cô cứ tưởng Tân Án dù không làm khó dễ mình, cũng phải cân nhắc một chút mới trả lời chứ. Xem ra, Tân Án đúng là người phóng khoáng thật.

Thấy Lâm Thi Quý cũng chạy sang nhập hội với Tân Án, Hứa Lị Lị càng tức nghiến răng nghiến lợi. Nhìn sang Trần Tiệp vẫn ngơ ngác chẳng biết vì sao không đi theo Lâm Thi Quý tìm đến Tân Án, Hứa Lị Lị liền lảng tránh camera, lân la đến chỗ Trần Tiệp.

“Anh Trần, sao anh lại ngồi đây một mình vậy?” Hứa Lị Lị cười ngọt ngào tiến đến gần Trần Tiệp.

Trần Tiệp vừa thấy Hứa Lị Lị đến gần, liền khẽ nhíu mày, cố giữ vẻ mặt bình thường: “Có chuyện gì sao?”

Hứa Lị Lị giả vờ không nhận ra vẻ lạnh nhạt trong mắt Trần Tiệp, hỏi: “Sao anh không đi theo Lâm Thi Quý, nhờ Tân Án "cưu mang" luôn cho rồi?”

Hứa Lị Lị cố tình nhấn mạnh hai chữ “cưu mang”, quả nhiên sắc mặt Trần Tiệp càng khó đăm đăm: “Không có gì.”

“Chẳng qua là do mình đến được cái khu vực tốt nhất này thôi mà, chứ thật ra cũng đâu cần ai giúp đỡ.” Hứa Lị Lị cố tình khích bác: “Cái cô Tân Án kia giỏi giang gì cho cam, chẳng qua là do cô ta may mắn chiếm được cái "địa linh nhân kiệt" này thôi.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Những lời này của Hứa Lị Lị đúng là đánh trúng tim đen của Trần Tiệp. Bản thân anh ta tham gia chương trình này cũng là để xây dựng hình tượng nam thần mạnh mẽ, nhưng qua hai tập phát sóng, anh ta thừa biết mình ngoài việc tốn công vô ích làm cái lồng bắt cá, thì chẳng có gì nổi bật. Ngược lại, Tân Án thì cứ thế nổi lên như cồn, đúng là vì cô kiếm được quá nhiều đồ ăn.

Thực lòng mà nói, Trần Tiệp cũng chẳng thấy Tân Án giỏi giang đến mức nào. Anh ta đồng ý đến đây, cũng chỉ là muốn lợi dụng địa bàn của cô để giành lại sự chú ý thôi, dù sao thì đàn ông con trai vẫn hơn hẳn phụ nữ, Tân Án làm được, anh ta chắc chắn cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn.

Hứa Lị Lị tiếp tục rót mật vào tai Trần Tiệp: “Em đây thì em không phục cái cô Tân Án đó, nên em sẽ không dễ dàng đầu hàng như Lâm Thi Quý đâu. Anh Trần tuy giỏi thật, nhưng vẫn cần có đồng đội bên cạnh mới được. Chứ đến lúc chương trình lên sóng, anh mà là người mạnh nhất ở đây, nhưng lại cứ lủi thủi sống một mình, khán giả người ta sẽ nghĩ sao?”

Hai chữ “mạnh nhất” và “khán giả” đúng là gãi đúng chỗ ngứa của Trần Tiệp. Dù không hiểu vì sao Hứa Lị Lị đột nhiên khôn ra như vậy, nhưng những lời cô ta nói đúng là có lý.

Anh ta cần một người đồng đội, không thể cứ đơn độc một mình mãi được, không phải vì vấn đề sinh tồn, mà là để gây ấn tượng tốt với khán giả xem đài.

“Ừ.” Trần Tiệp gật đầu, vẻ mặt đã giãn ra đôi chút.

“Cảm ơn anh Trần đã chiếu cố cho em.” Hứa Lị Lị thấy mục đích đã đạt được, liền tươi cười hớn hở.

Bữa trưa của nhóm Tân Án hôm đó là món tôm hùm luộc chấm muối ớt xanh, ăn kèm với ốc biển và sò nướng trên vỉ sắt. Thịt tôm hùm chắc nịch, ngọt lịm, cắn một miếng mà hương vị tươi ngon lan tỏa khắp khoang miệng. Món ốc biển và sò nướng thì được rắc thêm chút hành lá và tỏi phi thơm lừng.

Bốn người ăn uống say sưa, Tân Án đã nhặt về rất nhiều ốc biển, dù không có món chính nào cầu kỳ, nhưng cả bọn vẫn no căng bụng.

“Buổi chiều nay chúng ta định làm gì?” Ăn xong bữa trưa, Lâm Thi Quý biết ý mình chỉ biết ăn không ngồi rồi thì không ổn, nên chủ động lên tiếng hỏi.

Tân Án nghĩ một lát, thấy cũng có vài việc cần bàn bạc với mọi người. Hơn nữa, hai người kia rõ ràng đã bắt đầu liên kết thành đội, nhóm của cô cũng cần phải có một cuộc họp nhỏ để thống nhất phương hướng.

“Ừ, cái này tôi cũng định nói qua.” Tân Án nghiêm túc nói: “Tôi không muốn làm cái kiểu đại ca ra lệnh cho người khác, cũng không có ý định sai bảo mọi người phải làm cái này cái kia. Nhưng đã là một đội, thì ai cũng phải có trách nhiệm đóng góp đúng không? Đây là chương trình sinh tồn chứ không phải kiểu về quê nuôi cá trồng thêm rau gì cho cam, nói thẳng ra là tôi không có nghĩa vụ phải nuôi sống mọi người.”

“Cô nói đúng.” Lâm Thi Quý gật đầu tán thành.