Tân Án nói tiếp: “Nhưng nếu đã là đồng đội, thì mỗi người phải tự giác đóng góp cho đội dựa trên khả năng của mình. Tôi không muốn làm kiểu độc đoán, nên bây giờ tôi muốn biết, mỗi người có thể làm được những gì?
Ví dụ như tôi có thể lặn biển, lại rành mấy loại cây cỏ dại ăn được trên núi, nên tôi sẽ đảm nhận việc kiếm thức ăn. Còn mọi người thì sao?”
Tân Án kiếp trước từng là tướng quân, cô hiểu rất rõ tầm quan trọng của tinh thần đoàn kết trong một tập thể. Nếu đội của họ đã chính thức thành lập, thì mỗi thành viên đều cần phải có vai trò riêng, để tăng cường sự gắn kết và lòng trung thành.
Lâm Thi Quý suy nghĩ một chút rồi nói trước: “Tôi thì không lặn biển được, nhưng nếu ở chỗ nước nông thì tôi có thể thử lặn có bình dưỡng khí. Nếu cần thì đợt tới tôi có thể tranh thủ đi học thêm. Nấu ăn, phụ bếp thì tôi cũng giúp được. Với lại tôi cũng thích làm đồ thủ công, cái này có tính là năng lực không?”
Bình thường Lâm Thi Quý hay làm mấy món đồ thủ công đơn giản để g.i.ế.c thời gian, nhưng ở cái đảo hoang này thì cô thấy mấy thứ đó chẳng có tác dụng gì.
“Đương nhiên là có ích chứ! Còn là rất có ích ấy chứ!” Tân Án khá bất ngờ khi biết Lâm Thi Quý còn có tài lẻ này. Vậy thì đến lúc đó có thể cùng cô ấy làm cái bàn đu dây được rồi.
Được Tân Án khẳng định, Lâm Thi Quý vui vẻ mỉm cười.
“Vậy còn em, em là con trai duy nhất trong nhóm, có việc gì cần dùng sức cứ gọi em, ví dụ như chặt củi chẳng hạn.” Hà Thư tiếp lời.
“Em cũng biết bơi, cũng xuống nước được. Nhưng mà… hình như em cũng chẳng có kinh nghiệm sinh tồn gì, không biết có thể làm được gì nữa.” Cậu ấy nói, giọng có vẻ hơi thiếu tự tin.
Tân Án vỗ vai Hà Thư, động viên: “Không sao đâu, sức khỏe ở đây là một lợi thế lớn đấy.”
Tuy Hà Thư không lực lưỡng bằng Trần Tiệp, nhưng dù sao con trai vẫn khỏe hơn con gái, vừa hay có thể bù đắp cho cô về mặt thể lực.
Tưởng Bạch Thanh nghe mọi người nói xong, càng thêm lo lắng. Thấy ánh mắt cả ba người đều đổ dồn về phía mình, cô nàng hơi rụt rè lên tiếng: “Em… em thì thật sự chẳng có tài cán gì, làm đồ thủ công cũng dở tệ, bơi lội cũng không biết nốt. Nhưng mà em có thể làm hậu cần, ví dụ như trang trí lại tổ ấm’của chúng ta này, cho Cô Cô ăn, đi lượm trứng gà, hoặc là phụ giúp mọi người việc này việc kia thì em làm được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Tuyệt vời, chúng ta đang rất cần người lo hậu cần đây, vậy thì cứ giao khu vực này cho cậu hô biến thành một tổ ấm đúng nghĩa nhé.” Tân Án cười nói.
Như vậy là mỗi người đều đã có vai trò và vị trí của mình trong đội. Không chỉ vậy, cuộc trò chuyện này còn giúp các thành viên mới thêm gắn kết và trung thành với đội.
Ban đầu, Hà Thư và Lâm Thi Quý vẫn còn hơi e dè Tân Án, dù sao họ cũng đang ăn nhờ ở đậu, nhưng thái độ công bằng và thẳng thắn của Tân Án đã xóa tan mọi băn khoăn của họ, giúp họ nhận ra Tân Án là một người thủ lĩnh không hề tệ.
“Hay là chúng ta đặt tên cho đội luôn đi!” Tưởng Bạch Thanh được Tân Án khích lệ thì tự tin hẳn lên, hào hứng đề nghị. Từ khi có đồng đội, cô nàng mới bắt đầu cảm thấy chương trình này trở nên thú vị hơn hẳn.
“Đặt tên là "Đội Trời Xanh Hướng Về Phía Trước" thấy sao?” Tân Án nói, giọng điệu có vẻ đang thử nghiệm.
“Thôi đi chị Án, tên gì mà quê mùa vậy.” Hà Thư trêu chọc.
“Mà sao mọi người cứ gọi tôi là chị Án vậy, bộ tôi già lắm hả? Tôi mới có hai mươi tuổi thôi đó.” Tân Án hỏi, ra vẻ bất mãn.
“Trời ơi, cậu mới có hai mươi tuổi thôi á? Vậy là còn nhỏ hơn tôi tận hai tuổi luôn?” Lâm Thi Quý kêu lên, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Tưởng Bạch Thanh kia, ý cậu là gì hả, cứ hễ ai giỏi giang hơn là chị hết hả?” Hà Thư cũng hùa theo trêu chọc.
“Đúng đúng đúng, cứ ai khét hơn là chị hết.” Tưởng Bạch Thanh cười tít mắt phụ họa.
“Vậy rốt cuộc tên đội mình là gì đây?” Tân Án bật cười trước sự ồn ào của hai người kia.
Tiếng cười nói rôm rả của bốn người cứ thế kéo dài mãi không dứt.