Cuối cùng, cả bọn thống nhất đặt tên nhóm là "Tiểu đội Làm Giàu."
Theo như lời giới thiệu đầy tự hào của chuyên gia đặt tên Tưởng Bạch Thanh, cái tên này mang ý nghĩa là đến hòn đảo này phải ăn ngon, uống đã, tắm nắng cho đen giòn, rồi kiếm thật nhiều tiền mua nhà lầu xe hơi, một khát vọng vô cùng cháy bỏng.
Hứa Lị Lị nghe tiếng cười nói rôm rả và ngửi mùi thơm nức mũi từ phía bốn người kia mà lòng dạ càng thêm chua xót. Cô ta nhìn Trần Tiệp đang mặc đồ lặn chuẩn bị xuống biển, cố gượng cười khích lệ: “Anh Trần cố lên nha! Em ở đây trông bếp lửa, chờ anh mang chiến lợi phẩm về!”
Trần Tiệp gật đầu, cố ra vẻ tự tin khi bước xuống nước. Anh ta không tài nào tin được rằng một cô gái gầy yếu như Tân Án mà có thể kiếm được cả đống đồ ăn, còn anh ta thì lại tay trắng trở về. Anh ta quyết tâm phải chứng minh bản thân cũng chẳng kém cạnh gì.
Tân Án: Lại bị người ta coi thường nữa rồi. Haizzz.
Vốn tưởng tượng cảnh tượng đáy biển ngập tràn cá tôm, nhưng khi Trần Tiệp lặn xuống thì chẳng thấy gì ngoài một màn bùn đất mù mịt. Anh ta bắt đầu hoang mang, sao Tân Án thì kiếm được cả rổ, còn mình thì lại chẳng thấy tăm hơi gì? Chẳng lẽ là do chỗ này không có cá?
Nghĩ vậy, Trần Tiệp liền bơi về phía khu vực mà lúc nãy anh ta thấy Tân Án ngoi lên. Trên bờ, nhóm Làm Giàu đang chén tôm hùm thì Tưởng Bạch Thanh chợt thấy bóng dáng Trần Tiệp lấp ló ngoài biển. Cô nàng không khỏi lo lắng:
“Án tỷ, hình như anh ta bơi tới chỗ chị bắt cá rồi kìa. Có sao không chị?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tân Án bật cười: “Không sao đâu mà. Mấy đứa cũng nghĩ là do dưới biển toàn cá nên chị mới dễ dàng kiếm được đồ ăn hả?”
(Editor: Thân quen hơn rồi nên đổi chút xưng hô cho thân mật nhé. Tân Án không còn xưng tôi nữa mà xưng chị với những người nhỏ tuổi hơn nè.)
Thấy cả ba đứa đều ngơ ngác nhìn mình, Tân Án liền giải thích: “Đúng là dưới biển có nhiều thứ thiệt, nhưng không phải cứ nhắm mắt nhảy xuống là vớ được tôm hùm với cá đâu. Lát nữa mấy đứa lặn thử xuống là biết liền. Giờ cứ coi Trần Tiệp kìa.”
Bốn người cùng nhau dõi mắt theo Trần Tiệp đang loay hoay dưới biển. Nhìn anh ta bơi đi bơi lại cả buổi mà chẳng có động tĩnh gì, ai nấy đều hiểu ý của Tân Án.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ý là, biển cả thì bao la, của ngon vật lạ thì đầy rẫy, nhưng quan trọng là phải có bản lĩnh thì mới vớt được về nhà.
Cuối cùng, Trần Tiệp cũng mò lên bờ, vẻ mặt thảm não. Chiến lợi phẩm của anh ta chỉ vẻn vẹn có vài con ốc biển và một chú cua con bé tí, nhỏ xíu xiu. Hứa Lị Lị vốn đang hớn hở chờ đón người hùng trở về, vừa nhìn thấy thành quả của Trần Tiệp thì mặt mày xìu hẳn xuống.
Nhưng nghĩ lại thân phận cùng thuyền hiện tại, cô ta đành nuốt cục tức vào bụng, cốặn ra một nụ cười tươi rói an ủi Trần Tiệp: “Anh vất vả rồi! Lần đầu xuống nước mà kiếm được nhiêu đây là giỏi lắm đó. Mấy thứ này mà nấu mì chắc cũng ngon phải biết!”
Trong lòng Trần Tiệp thì đang sôi sùng sục vì bực bội. Rõ ràng anh ta thấy Tân Án xuống biển một chút xíu là vác về cả đống đồ, nào tôm hùm, nào bào ngư, còn mình thì lặn muốn lòi con mắt mà chẳng kiếm được cái gì ra hồn.
Ý nghĩ Tân Án được tổ chương trình chống lưng bí mật trong lòng anh ta càng thêm củng cố.
“Tân Án gian lận lộ liễu quá thể đáng!” Trần Tiệp nhìn sang nhóm bốn người kia đang ăn uống no say, cười nói vui vẻ mà thấy gai mắt: “Đến như tôi đây còn chẳng bắt được gì, không hiểu sao cô ta làm được hay vậy nữa!”
“Không sao đâu anh. Đến lúc chương trình phát sóng, chắc chắn dân mạng sẽ nhận ra thôi. Mình cứ chờ xem kịch hay là vừa.” Hứa Lị Lị cố gắng an ủi Trần Tiệp.
“Tôi tin là lũ anh hùng bàn phím sẽ ném đá cô ta không trượt phát nào.” Trần Tiệp nhếch mép cười đểu.
Đến lúc đó, chỉ cần anh ta bỏ chút tiền mua mấy bài mồi, khéo léo dẫn dắt dư luận đi theo hướng nghi ngờ Tân Án gian lận, thì chắc chắn cô ta và cả đám vây cánh của cô ta sẽ thân bại danh liệt.
Hứa Lị Lị thì khỏi nói, ai cũng thấy rõ bản chất báo hại của cô ta rồi, chắc chắn chẳng ai thèm bênh vực. Vậy thì gương mặt vàng duy nhất còn lại của chương trình, không ai khác chính là anh chàng Trần Tiệp, người hùng chân chất một lòng một dạ đi kiếm đồ ăn cho đồng đội.
Trong khi đó, Tiểu đội Làm Giàu đã rủ nhau đi ngủ trưa. Đây là nội quy do Tân Án đặt ra, phải đảm bảo ngủ đủ giấc thì buổi chiều mới có sức mà làm giàu. Ngủ trưa, ngủ sớm, dậy sớm, thiếu cái nào là cũng không được.
Còn cặp đôi khổ nạn kia thì đang vật lộn với bữa trưa định mệnh. Cả hai đều chẳng biết nấu nướng là gì, đành phải đem ốc biển với cua rửa qua loa rồi quăng hết vào nồi luộc chung với mì gói. Món đặc sản ra lò có hương vị độc lạ khó tả, cả hai chỉ còn biết méo mặt cười gượng, cố nuốt trôi bữa ăn này.