Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 57: Làm Giàu (2)



Buổi chiều, theo kế hoạch của Tân Án, cả nhóm sẽ không xuống biển nữa. Cô dự định dẫn ba người kia vào rừng sâu, chỉ cho họ mấy cái điểm vàng mà cô đã khai phá được, để sau này họ có thể tự mình đi hái lượm nguyên liệu nấu ăn.

Khi Tân Án lôi ra tấm bản đồ vẽ tay tỉ mỉ, cả ba người đều mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc. Ngay cả đạo diễn chương trình xem qua màn hình cũng phải thốt lên: “Cô ấy vẽ bản đồ này từ khi nào vậy?”

Trong những lần đi khảo sát trước đó, hễ cứ tìm được chỗ nào có tài nguyên ăn được là Tân Án lại đánh dấu lại. Rồi tối đến, trước khi đi ngủ, cô lại cẩn thận vẽ chúng lên giấy, tỉ mỉ ghi chú vị trí, phương hướng, số bước chân… Cứ thế, tấm bản đồ kho báu dần dần được hình thành.

Trên bản đồ, chỗ nào có ớt rừng, chỗ nào có sắn dây, chỗ nào có nấm… đều được đánh dấu rõ ràng. Nhờ có tấm bản đồ này, Tân Án có thể tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn một cách nhanh chóng và hiệu quả nhất, lại chẳng sợ bị lạc đường hay quên vị trí.

“Người này đúng là quái vật mà.” Nghe Tân Án giải thích cặn kẽ về tấm bản đồ cho ba người kia, đạo diễn không khỏi cảm thán.

Tân Án trao bản đồ cho Hà Thư, bảo cậu đi đầu dẫn đường, Tưởng Bạch Thanh và Lâm Thi Quý đi theo sau, còn cô thì đi ở cuối đội hình.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Nếu cứ để cô dẫn đường mãi, có lẽ cả bọn sẽ ỷ lại vào cô, sau này tự đi một mình dễ bị lạc. Để họ tự mình dựa vào bản đồ tìm đường, ngược lại sẽ giúp họ ghi nhớ lâu hơn.

Vậy nên, Tân Án chỉ lên tiếng nhắc nhở khi cả bọn đi chệch hướng hơi xa một chút. Về sau, dù không cần Tân Án nhắc nhở nữa, ba người kia vẫn có thể tự bàn bạc, tìm đúng đường đi một cách nhanh chóng.

Nhìn thấy ba người hớn hở ôm chầm lấy nhau, reo hò sung sướng khi tìm được khu vực trái cây rừng, Tân Án bỗng dưng cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, giống như cảm giác nhìn thấy con cái mình trưởng thành vậy.

“Án tỷ, chị đỉnh quá đi!” Tưởng Bạch Thanh chạy tới ôm chầm lấy Tân Án, kéo theo cả Hà Thư và Lâm Thi Quý cùng nhập hội, cả bọn ôm nhau nhảy cẫng lên thành một vòng tròn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trong lòng Tân Án chợt trào dâng một cảm xúc khó tả. Cảm giác này có gì đó quen thuộc, giống như cái cảm giác vui sướng tột độ mỗi khi đội quân của cô giành chiến thắng trở về, khi các tướng sĩ vây quanh tung hô cô lên cao…

Nhưng đây chỉ là tìm được một ít trái cây thôi mà, sao có thể so sánh với những trận chiến sinh tử nơi chiến trường được chứ? Đến chính Tân Án cũng không thể nào lý giải nổi cái cảm xúc kỳ lạ này.

“Thôi được rồi, giỏi lắm!” Tân Án bật cười, xua tay nói: “Mấy đứa đã biết đường đi nước bước rồi đó. Từ giờ trở đi, việc kiếm đồ ăn trong rừng giao lại cho mấy đứa lo liệu nhé. Nhớ kỹ là không được đi lẻ tẻ một mình, vào rừng là phải đi ít nhất hai người đó.”

“Tuân lệnh!” Cả bọn học theo kiểu quân đội, đứng thẳng tắp nghiêm trang giơ tay chào, khiến Tân Án chỉ còn biết lắc đầu cười trừ trước cái đám diễn viên trời sinh này.

Ngay sau đó, bốn người lại tiếp tục lên đường, lần lượt ghé thăm các khu vực sắn dây, nấm rừng… Ba người kia ai nấy đều vô cùng hào hứng, cứ như đi trẩy hội chứ chẳng phải đi kiếm ăn.

“Công nhận là từ khi tham gia chương trình tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó thú vị thiệt đó.” Trên đường trở về, Tưởng Bạch Thanh cảm thán nói.

“Đúng đó, hai tập đầu cứ đếm ngược từng ngày mong cho nó mau kết thúc để còn về nhà, giờ thì cuối cùng cũng thấy vui vẻ rồi." Hà Thư phụ họa.

“Tôi cũng vậy, đi chung với mọi người vui ơi là vui luôn.” Lâm Thi Quý cười khúc khích nói.

Chỉ nhờ một buổi chiều cùng nhau đi rừng mà tình bạn giữa bốn người đã thêm phần gắn bó. Trên đường về, tiếng cười nói rôm rả vang vọng cả một góc rừng, Hà Thư vai mang giỏ, Tưởng Bạch Thanh và Lâm Thi Quý tay ôm hoa dại, Tân Án đi cuối cùng kéo theo mấy tàu lá chuối tây… Nhìn khung cảnh này, ai mà nghĩ họ đang tham gia chương trình sinh tồn trên đảo hoang, cứ ngỡ là đang đi picnic mùa xuân ấy chứ.

Vì hôm nay là buổi tối cuối cùng của tuần ghi hình, Tân Án quyết định sẽ xử lý hết chỗ hải sản còn lại, không để dành sang tuần sau nữa. Mà cũng chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn đúng năm con tôm hùm, bảy con bào ngư, ba con cua, một con hải sâm và một đống ốc biển với sò thôi.

“Tối nay mình làm một bữa đại tiệc hải sản hoành tráng luôn!” Hà Thư nhìn Tân Án kiểm kê chiến lợi phẩm mà nuốt nước miếng ừng ực.