Tôi giả vờ không quen biết hắn, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy tay tôi:
“Ông là ai? Mau buông tay tôi ra!”
Vùng vẫy trong sự bất lực một hồi, tôi cảm thấy vô cùng tức giận. Tôi hất mạnh tay hắn ra, ký ức về những cảnh tượng cái c.h.ế.t của ông bà nội và cha chợt ùa về. Tôi hét lên:
“Chính ngươi! Chính ngươi là kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t ông bà và cha ta! Vậy mà ngươi còn dám đến đây, muốn đưa ta về làm tân nương sao?”
Mắt tôi cay xè. Tôi gằn giọng:
“Hôm nay, ta sẽ không đi theo ngươi. Ta nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi để báo thù cho người thân ta!”
Nói rồi, tôi hất tay hắn ra, chạy vào trong giường, rút con d.a.o giấu dưới gối ra và đ.â.m vào người hắn. Tôi lớn tiếng cảnh cáo:
“Nghe cho kỹ đây! Ta không phải là tân nương của ngươi. Thậm chí, ngươi chính là kẻ thù của ta. Ngươi đã g.i.ế.c c.h.ế.t gia đình ta!”
Hắn ôm chỗ bị thương, đau đớn nhìn tôi, thốt lên:
“Aaa… Tân nương! Tại sao nàng lại dám làm như vậy? Nàng không sợ phải trả giá sao?”
Tôi phớt lờ những lời hăm dọa ấy, bật cười lạnh lùng:
“Trả giá? Ngươi mới là kẻ phải trả giá cho tất cả những gì đã gây ra!”
Tôi đ.â.m hắn liên tục. Hắn bật cười điên dại:
“Hahaha… Đúng là lũ con người các ngươi! Những kẻ vô ơn từng cầu xin sự giúp đỡ của ta, giờ lại phản bội ta. Ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi!”
Nói rồi, hắn biến mất trong màn đêm. Tôi giật mình tỉnh dậy, thở phào nhẹ nhõm:
“Thì ra chỉ là một giấc mơ thôi sao? Nhưng tại sao lại mơ thấy giấc mơ ấy chứ?”
Nghĩ đến đây, tôi trằn trọc không thể ngủ tiếp. Thời gian cứ thế trôi đến sáng hôm sau. Giờ đây, với tâm trạng mệt mỏi, tôi quyết định đi học. Mẹ tôi nhìn tôi lo lắng, khuôn mặt đầy âu lo:
“Đêm qua con không ngủ được à? Nhìn sắc mặt con không được tốt. Để mẹ đi mua thuốc cho con uống. Có chuyện gì sao không nói cho mẹ biết?”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười:
“Không có gì đâu ạ, con chỉ thức khuya học bài thôi. Thôi, con đi học nha!”
Thấy tôi vội vàng rời đi, mẹ chỉ biết bất lực dặn dò:
“Được rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe và đi học vui vẻ nha. Mẹ mong con có một buổi học thật tốt...”
Tôi đến lớp với tâm trạng vô cùng bất an. Cơ thể tôi cảm thấy khó chịu, mệt mỏi đến lạ. Phải chăng là do giấc mơ kia?
Đang ngồi suy nghĩ, thì giọng của Hạo Vi vang lên:
“Nè, hôm nay cậu bị sao vậy? Trông lừ đừ thế? Sắp vào tiết học rồi, cậu đã ôn bài chưa? Hôm nay cô giáo dò bài đó.”
Tôi bối rối đáp:
“Dò bài hả… Thôi kệ đi, tớ vẫn chưa học bài…”
Cô ấy ngạc nhiên:
“Gì? Cậu chưa học bài hả? Mau học đi để tớ dò bài giùm. Bài hôm qua chúng ta cần thuộc là Truyện Kiều, cậu học đi.”
Tôi mỉm cười ngượng ngùng:
“Được rồi, được rồi… Cô bạn tốt của mình. Mình sẽ học mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi đọc một lúc rồi nhắm mắt lại để cô ấy dò:
“Đầu lòng hai ả Tố Nga, em là Thúy Kiều chị là Thúy Vân. Mai cốt cách tiết tinh thần. Mỗi người một vẻ đẹp phân vạn mười.”
Cô ấy lập tức sửa:
“Không phải vạn đâu mà là mười cơ! Cậu đọc lại đi để tớ dò tiếp.”
Tôi tiếp tục:
Tài
“Kiều thì nhan sắc mặn mà, so về tài sắc chính là phần hơn…”
Cô ấy gật đầu:
“Được rồi, được rồi… Cậu cứ học đi. Tớ tin chắc cậu sẽ thuộc nhanh thôi.”
Tôi đáp:
“Cảm ơn cậu đã giúp tớ nha.”
Chúng tôi cùng học bài với nhau. Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy nhức đầu, rồi nhắm mắt lại trong lúc Hạo Vi còn đang nói:
“Này, cậu bị sao vậy? Cậu ấy ngất rồi! Mọi người đến xem đi!”
Cô ấy hoảng loạn, còn các bạn khác cũng hô lên:
“Cậu ấy sao vậy? Tại sao lại ngất rồi?”
“Nào, đưa cậu ấy lên phòng y tế thôi!”
“Tỉnh lại đi, đừng có bị gì nhé!”
Mọi người đều đang lo lắng cho tôi. Nhưng khi tôi mở mắt ra, đôi mắt đã đỏ ngầu, toàn thân mọc đầy lông. Một giọng nói vang lên, không ai khác ngoài Thần Sói:
“Ngươi nghĩ mình có thể thoát khỏi ta sao? Hình phạt cho kẻ phản bội, chính là biến thành sói!”
Tôi cảm nhận rõ ràng nỗi đau đớn, cơ thể thay đổi dị thường. Chốc lát sau, tôi đã thực sự biến thành một con sói...
Điều này khiến mọi người vô cùng hoảng sợ, ai nấy đều lên tiếng hỏi nhau:
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu ta…Cậu ta biến thành người sói sao?”
Một người hét lớn trong sự hốt hoảng:
“Cậu ta là quái vật! Quái vật kìa! Chúng ta phải mau rời khỏi đây thôi, nếu không cậu ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta mất…”
Một cô gái lo lắng tiếp lời:
“Phải phải rời khỏi đây ngay!”
Bọn họ dần tháo chạy trong sợ hãi, còn tôi thì mất kiểm soát, lao đến cắn từng người. Người đầu tiên tôi tấn công không ai khác chính là một bạn nam trong lớp. Hắn ta vùng vẫy, la hét đau đớn:
“Thả tôi ra! Cậu…Cậu đang làm gì vậy? Đau quá!”
Tôi dường như không còn làm chủ được bản thân, trong đầu chỉ có một khát vọng duy nhất: ăn thịt cậu ta. Ngay lúc đó, một cây gậy bất ngờ đánh mạnh vào lưng tôi, khiến tôi cảm nhận rõ cơn đau rát lan khắp cơ thể.
Tôi quay lại trong cơn giận dữ, định lao vào người vừa đánh, nhưng lại bị cây gậy đó đập thêm một cú nữa vào đầu. Mọi thứ tối sầm lại, và tôi ngất đi. Khi tỉnh dậy, tôi đã trở lại trạng thái bình thường, còn xung quanh thì mọi người nhốn nháo:
“Mau…Mau gọi cảnh sát đi! Nếu cậu ta tỉnh lại thì sẽ ăn thịt chúng ta mất!”
Một người chỉ tay về phía tôi hét lên:
“Đúng vậy! Cậu ta chính là quái vật! Phải g.i.ế.c con quái vật này ngay đi!”