Lúc này, Hạo Vi bất ngờ chạy ra đứng chắn trước tôi, giang tay ngăn cản:
“Đừng mà! Mọi người đừng làm như vậy! Mình nghĩ có thể cậu ấy bị bệnh gì đó, hoặc là do bị dính lời nguyền của Thần Sói! Mình đã từng đọc trong một cuốn sách rồi…”
Trước lời giải thích của Hạo Vi, một người phản bác:
“Lời nguyền của Thần Sói? Nghe thật phi lý! Tôi không quan tâm cậu ta bị gì, nhưng cậu ta phải vào đồn cảnh sát và trả giá cho những gì đã làm!”
Người bị tôi cắn cũng lên tiếng:
“Phải! Tôi đã gọi cảnh sát rồi! Họ sẽ tới ngay. Con quái vật này nhất định phải bị trừng phạt!”
Chỉ một lúc sau, xe cảnh sát cũng đã đến. Họ nhanh chóng khống chế tôi và đưa tôi vào đồn để điều tra.
Khi nghe mọi người kể lại sự việc, cảnh sát ban đầu tỏ vẻ không tin, nghĩ rằng mọi người chỉ đang tưởng tượng:
Một cô gái cố gắng giải thích:
“Ngài cảnh sát! Xin hãy tin tôi! Cậu ta thật sự đã biến thành người sói! Mọi người đều thấy hết rồi!”
Một người khác lên tiếng phụ họa:
“Chúng ta cần tiêu diệt con quái vật này! Nếu không nó sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả chúng ta! ”
Cả nhóm đồng thanh:
“Đúng vậy! Bọn em đều thấy mà! Xin hãy tiêu diệt con quái vật đó!”
Nam cảnh sát đứng đầu nhóm lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình:
“Các cô cậu đừng nói những điều hoang đường. Chúng tôi sẽ xử lý chuyện này theo đúng quy trình. Tôi nghĩ chắc các cậu bị kích động quá nên mới ảo giác. Giờ thì không cần lo lắng, mọi việc sẽ được điều tra rõ ràng.”
Nói rồi, anh ta quay sang gọi một đồng nghiệp:
“Cảnh sát Lâm, cùng tôi đưa cậu ta về đồn để điều tra mọi chuyện.”
Nữ cảnh sát gật đầu:
“Rõ, tôi hiểu rồi!”
Thế là tôi bị áp giải về đồn. Sau khi tỉnh lại, họ bắt đầu thẩm vấn:
“Cậu có nhớ điều gì đã xảy ra không? Tại sao lại tấn công bạn học của mình như thế?”
Tôi bối rối lắc đầu, tay ôm đầu đau nhói, nói trong mơ hồ:
“Tôi… Tôi không nhớ gì cả… Aaa… đầu tôi đau quá… Tôi thật sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra hết…”
Tôi thầm nghĩ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mình lại không nhớ gì cả?”
Khi tôi vẫn đang chìm trong những câu hỏi không lời đáp, viên cảnh sát nói:
“Chắc cậu ta đã sử dụng chất kích thích. Tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám.”
Chốc lát sau, một bác sĩ bước vào. Sau khi khám xong và sắp xếp lại dụng cụ, nữ cảnh sát hỏi:
“Khám xong rồi chứ bác sĩ? Ông thấy cậu ấy bị gì?”
Bác sĩ đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi đã kiểm tra hết. Cậu ta không có dấu hiệu bị ảnh hưởng bởi chất kích thích hay bệnh lý gì. Có thể chỉ là do căng thẳng tinh thần quá mức.”
Nghe vậy, nữ cảnh sát tỏ vẻ không hài lòng, đáp khẽ:
“Thế à được rồi. Cảm ơn bác sĩ, ông có thể đi.”
Bác sĩ rời khỏi phòng. Cô ta quay lại nhìn tôi rồi nói:
“Chúng tôi không tìm thấy bằng chứng nào về tội trạng của cậu. Cậu có thể rời đi. Nhưng hãy nhớ đi khám sức khỏe cho rõ ràng.”
Tôi rời khỏi đồn trong ánh mắt dò xét của mọi người. Còn trong lòng tôi vẫn ngổn ngang câu hỏi:
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với mình vậy? Tại sao mình không thể nhớ bất cứ điều gì? Liệu mọi chuyện có thật không… Hay chỉ là một phần câu chuyện cũ đang trỗi dậy trong mình mà mình chưa từng biết đến?”
Tôi vẫn đang chìm trong những suy nghĩ, không biết phải làm gì thì Hạo Vi đã lên tiếng với vẻ vô cùng quan tâm:
“Thật may là cậu không sao! Tớ còn tưởng cậu sẽ bị bắt vào tù.”
Nghe vậy, tôi liền đáp lại, vẻ mặt đầy khó hiểu:
“Tôi có làm gì đâu mà bị bắt chứ? Mà cậu có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Tài
Vừa nói dứt câu, cô ấy lập tức trả lời:
“Biết, tớ biết rất rõ. Tự nhiên lúc đó cậu biến thành người sói và cắn tất cả mọi người.”
Nói xong, ánh mắt cô nhìn xa xăm, như đang nhớ ra điều gì đó:
“Tớ đã từng đọc qua một cuốn sách, cuốn sách đó tên là Thần Sói. Trong đó có nhắc đến tình huống giống hệt như vậy.”
Cô ấy nói đến đây thì ngừng lại. Tôi vội vàng hỏi tiếp, đầy tò mò:
“Vậy à? Thế cậu có biết cuốn sách đó ở đâu không?”
Nghe tôi hỏi, cậu ta đáp với vẻ bối rối như đang cố nhớ lại:
“Tớ cũng không rõ nữa hình như là ở trong thư viện trường thì phải.”
Dù không chắc chắn, nhưng tôi vẫn đặt một tia hy vọng và đề nghị:
“Vậy cậu dẫn tôi đến đó được không? Mình cùng tìm thử nhé?”
Cậu ấy gật đầu, mỉm cười thân thiện:
“Được, để tớ dẫn cậu tới đó.”
Thế là chúng tôi cùng nhau đến thư viện. Trong lòng tôi không ngừng nghĩ ngợi, linh cảm rằng chuyện quá khứ đang lặp lại.
Khi đến nơi, cậu ấy đảo mắt nhìn quanh rồi nói, như thể không còn nhớ rõ:
“Đây chính là thư viện trường. Tớ chắc chắn cuốn sách đó nằm đâu đó quanh đây thôi. Chúng ta hãy mau tìm nó đi!”
Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm. Một lúc sau, tôi phát hiện ra một cuốn sách màu trắng và hỏi:
“Cuốn sách này trông rất kỳ lạ, cậu xem thử có phải là nó không?”
Cậu ấy nheo mắt nhìn kỹ, rồi bất ngờ reo lên:
“Đúng rồi! Chính là cuốn này. Tớ đã đọc qua điều đó trong sách. Được rồi, mình lật ra xem thử đi. Tớ nhớ là nó nằm ở trang 50 thì phải?”