Cậu ta bắt đầu lật sách. Chốc lát, ánh mắt cậu sáng lên vì vui mừng:
“A! Đúng rồi, trang 50 đây nè! Lời nguyền của Thần Sói, cậu hãy đọc thử đi.”
Tôi trong sự háo hức bắt đầu đọc, mang theo hy vọng tìm ra cách giải lời nguyền mà mình đang mang:
Một khi ai đó đã có giao ước với Thần Sói mà thất hứa, người đó sẽ bị nguyền rủa và trở thành sói tinh. Muốn hóa giải lời nguyền, phải quay lại nơi giao ước ban đầu.
Tôi đọc đến đây thì lòng bối rối vô cùng. Bởi vì tôi không hề muốn quay lại nơi đó, nơi từng khiến tôi chịu quá nhiều đau đớn:
“Gì chứ? Không lẽ mình phải quay lại cái nơi đau thương đó sao? Mọi chuyện này là giấc mộng hay là thật? Mình không thể chấp nhận được...”
Tôi dần chìm trong sự bất lực của bản thân, chẳng biết làm sao để thoát khỏi tình huống này. Lúc ấy, Hạo Vi lại hỏi:
“Này, cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
Tôi quay sang nhìn Hạo Vi, đáp nhẹ:
“À… không có gì đâu, tớ chỉ có chút việc thôi. Thôi, tớ về nhà trước nhé.”
Hạo Vi nhìn theo, vẻ mặt khó hiểu, trong đầu vẫn thắc mắc:
“Cậu ấy thật kỳ lạ. Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thôi kệ, chắc là vì chuyện kia nên tâm trạng cậu ấy không tốt. Mình cứ để cậu ấy yên, chắc rồi mọi thứ sẽ ổn lại thôi...”
Tôi trở về nhà, trong lòng vẫn do dự không biết có nên kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe hay không. Đúng lúc đó, mẹ tôi lên tiếng hỏi:
“Con về rồi à? Hôm nay ở trường xảy ra chuyện gì mà cảnh sát đến bắt con vậy?”
Tôi định giấu mẹ, nhưng có vẻ mẹ đã biết tất cả. Thế là tôi ấp úng nói:
“Thật ra mọi chuyện là như thế này...”
Tôi chưa kịp kể hết thì mẹ tôi đã lo lắng thốt lên:
“Mẹ nghe người ta đồn rằng con đã biến thành người sói, có đúng không?”
Tôi ngại ngùng gật đầu, nói nhỏ:
“Phải, thật ra là như vậy… nhưng con không nhớ gì cả. Hình như tên người sói đó đã quay trở lại.”
Nghe vậy, mẹ tôi hốt hoảng:
“Gì chứ? Hắn ta đã quay lại rồi sao?”
Tài
Tôi không biết phải nói gì, chỉ lặng lẽ đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Con cũng không rõ nữa… Hạo Vi đưa cho con một cuốn sách, trong đó có nói rằng: Ai bị Sói Tiên nguyền rủa thì sẽ biến thành người sói.
Chúng ta đã thất hứa, nên bị nguyền rủa. Chuyện này mới xảy ra... Thậm chí con còn không dám kể mẹ nghe những giấc mơ mà con từng thấy...”
Nghe tôi nói về những giấc mơ kỳ lạ, mẹ tôi lo lắng tra hỏi:
“Con đã mơ thấy gì?”
Tôi biết không thể giấu được nữa, đành kể lại:
“Con mơ thấy tên người sói đó. Hắn nói rằng tại sao chúng ta không ở lại ngôi làng, tại sao lại phản bội hắn. Trong giấc mơ con đã g.i.ế.c hắn. Không lẽ giờ hắn quay lại để trả thù chúng ta?
Thậm chí, trong mơ, hắn còn nguyền rủa con nói rằng con sẽ biến thành sói vì phản bội hắn.”
Nghe xong, mẹ tôi hoảng hốt đưa tay che miệng:
“Gì chứ? Những điều này là thật sao? Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Tôi nhớ lại nội dung trong cuốn sách rồi đáp:
“Theo như cuốn sách con đã đọc, để hóa giải lời nguyền, chúng ta phải quay lại nơi giao ước bắt đầu. Và nơi đó không đâu khác, chính là ngôi miếu của Tiên Sói...”
Mẹ tôi vẫn chưa hết kinh hoàng vì những gì từng xảy ra ở đó. Bà lập tức phản đối:
“Không! Chúng ta không thể quay lại nơi đó. Nếu quay lại, sẽ rất nguy hiểm... Lỡ như hắn ta thật sự bắt con đi thì sao? Không! Mẹ không muốn trở lại nơi đó chút nào hết..."
Trước sự ngăn cản của mẹ, tôi đã lấy lý do về việc bản thân có thể biến thành sói để uy h.i.ế.p mẹ đưa tôi về ngôi làng, nhằm tìm cách giải lời nguyền này:
“Vậy nếu như con thật sự biến thành sói thì sao?
Lúc đó con sẽ làm hại tất cả mọi người, thậm chí bị tống vào tù. Hơn hết, con chắc chắn sẽ bị người khác mang đi làm vật thí nghiệm. Lúc đó con sẽ c.h.ế.t đấy, mẹ ơi!”
Tới đây tôi nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi. Trong lòng trào dâng cảm giác bất an và khó chịu, nhưng tôi vẫn quyết tâm thực hiện kế hoạch giải lời nguyền này, không muốn làm hại bất kỳ ai, cũng không muốn sống mãi trong thân phận của một con quái vật. Tôi tiếp tục thuyết phục mẹ:
“Vậy nên, xin mẹ, chúng ta hãy về làng để giải quyết mọi chuyện này.”
Mẹ tôi nghe đến đây thì trở nên bất lực, bà không biết phải làm gì nữa. Nghĩ đến những lời tôi nói đều là sự thật, bà thở dài, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Bà không ngừng nức nở, cố gắng giữ bình tĩnh để chấp nhận sự thật mà nói:
“Được rồi mẹ sẽ quay trở về làng để cứu con. Nhưng mẹ không muốn mất con đâu.”
Tôi tiến đến, lau dòng nước mắt trên gò má bà, mỉm cười như đã chấp nhận số phận, nhẹ giọng đáp trong sự an ủi của bản thân mình như trấn an bà:
“Không…Không sao đâu mẹ, mẹ sẽ không mất con đâu mà...”
Nghe vậy, bà cũng yên lòng phần nào, nhưng vẫn chỉ có thể chấp nhận như vậy mà lên tiếng nói rằng:
“Được rồi mẹ mong là như vậy, con tin Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà.”