Chàng Sói Tìm Vợ

Chương 14



Thế là chúng tôi quyết định xin nhà trường nghỉ phép mười ngày để về quê giải quyết chuyện này, rồi sẽ quay lại học sau. Tôi cùng mẹ lên xe, và sau một quãng đường dài, chúng tôi cũng đã về đến quê nhà. Nhìn căn nhà cũ kỹ, tồi tàn, tôi thấy lòng mình trào dâng nỗi nhớ ông bà.

 

Tôi càng cảm thấy đau đớn hơn khi nghĩ đến việc đã mất ông bà mãi mãi. Những ký ức xưa cũ hiện về khiến nước mắt tôi rưng rưng. Thấy tôi buồn bã, ngồi một góc ôm ảnh ông bà nội, mẹ tôi lên tiếng:

 

“Con à chúng ta đã quay lại ngôi làng rồi. Giờ thì làm gì tiếp đây?”

 

Mẹ không an ủi tôi, vì bà biết những lời an ủi lúc này cũng chỉ là yếu đuối vô nghĩa. Bà chỉ muốn nhanh chóng giải quyết lời nguyền để chúng tôi có thể sống một cuộc sống bình yên.

 

Trước câu hỏi ấy, tôi đáp:

 

“Dạ để con gọi cho Hạo Vi hỏi thử về cuốn sách đó đã…”

 

Thế là tôi bắt đầu gọi cho Hạo Vi. Một lúc sau, cô ấy cũng đã bắt máy, giọng đầy lo lắng xen lẫn quan tâm:

 

“Alo là cậu sao? Tại sao cậu lại nghỉ học vậy chứ? Chúng ta sắp tới kỳ thi rồi đó. Nếu năm nay cậu không đạt điểm, thì sẽ phải học lại đấy.”

 

Tôi chỉ biết bất lực cười nhẹ trong nỗi đau âm thầm. Dĩ nhiên tôi muốn tốt nghiệp, để được bằng bạn bè. Nhưng giờ đây, vì một lý do đặc biệt, tôi không thể. Tôi đáp:

 

“Không sao đâu mà, cậu đừng lo. Tớ sẽ cố gắng ôn bài. Nhưng cậu có thể tìm hiểu giúp tớ về cuốn Sách Thần Sói được không?”

 

Cô ấy nghe vậy liền hỏi, có phần ngạc nhiên:

 

“Được nhưng cậu tìm nó làm gì? Đừng nói là cậu quay lại ngôi làng đó để phá giải lời nguyền nha?”

 

Tôi cười, cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng:

 

“Đúng rồi, vì vậy cậu có thể giúp đỡ tớ không?”

 

Cô ấy có vẻ khó chịu vì nghĩ đó chỉ là chuyện mê tín, nhưng cuối cùng vẫn nói:

 

“Mặc dù tớ không tin mấy chuyện dị đoan, nhưng tớ sẽ giúp cậu…”

 

Tôi mỉm cười qua điện thoại:

 

“Cảm ơn cậu rất nhiều. Bây giờ, cậu có thể tìm trong sách đó xem có cách nào để tiêu diệt Thần Sói không?”

 

Cô ấy lặp lại lời tôi, rồi tôi nghe tiếng lật sách, xen lẫn tiếng cô ấy lẩm bẩm:

 

“Tiêu diệt Thần Sói sao? Để tớ tìm thử… Cậu chờ tin nhắn của tớ nhé, tớ vào thư viện đã.”

 

Tôi đáp:

 

“Được rồi, cảm ơn cậu rất nhiều.”

 

Giờ đây, cô ấy đã vào thư viện, đảo mắt nhìn xung quanh, nhớ lại vị trí cũ của cuốn sách để lấy ra:

 

“Cuốn sách về Thần Sói đây rồi! Chính là trang này. Để mình chụp rồi gửi cho cậu ấy.”

 

Lúc này tôi nhận được tin nhắn của cô ấy, âm thanh ting ting không ngừng vang lên. Thậm chí còn nhận được cả cuộc gọi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Alo, sao rồi? Cậu thấy mấy trang sách tớ gửi chưa?”

 

Tôi trả lời:

 

“Tớ thấy rồi, để tớ đọc thử.

 

Muốn tiêu diệt Thần Sói, thì cần phải tìm ra được nguyên hình thật sự của hắn…

 

Sau đó đ.â.m vào trái tim của hắn ta, thì hắn ta sẽ chết.”

 

Nghe tôi đọc lên, cô ấy ngạc nhiên đáp:

 

“Ồ… vậy à? Tớ mong là cậu có thể vượt qua tất cả mọi thứ. Và có thể hóa giải được lời nguyền đó.”

 

Biết rằng cô ấy sắp trễ học, tôi nhắc:

 

“Được rồi, bây giờ tớ cúp máy nha, cậu đi học đi.”

 

Cô ấy vội vàng lên tiếng:

 

“Ôi chết, may mà cậu nhắc, sắp vào tiết học rồi. Thôi bye bye cậu nha! Chúc cậu thành công!”

 

Tôi mỉm cười, đáp lời cảm ơn:

 

“Cảm ơn cậu…”

 

Thế là giờ đây tôi quyết định sẽ đi đến ngôi đền ấy một lần nữa. Nhưng mẹ tôi đã lên tiếng:

Tài

 

“Này, con thật sự định đi đến đó sao?

 

Lỡ như con gặp nguy hiểm thì sao? Mẹ không muốn mất con đâu… Con là người thân duy nhất còn lại của mẹ mà.”

 

Tôi ôm chặt mẹ, cố gắng trấn an bà:

 

“Không sao đâu mẹ, mẹ yên tâm con nhất định sẽ trở về.”

 

Bà thở dài, như đã chấp nhận, rồi nói:

 

“Được rồi, giờ con nghỉ ngơi đi. Ngày mai muốn làm gì thì làm...”

 

Tôi đồng ý theo lời mẹ, rồi lên giường ngủ. Có lẽ vì quá mệt nên vừa nằm xuống, tôi đã thiếp đi lúc nào không hay...

 

Tôi chìm trong giấc ngủ say mà không hề hay biết rằng mẹ tôi đã đi đến chỗ thần Sói để cứu tôi. Bà lên tiếng với sự kiên quyết trước khi rời đi:

 

“Mình không thể để con trai mình mạo hiểm đi đến đó được... Mình phải đến đó để cứu nó, trước khi nó tự mình hành động...”

 

Vậy là mẹ tôi quyết định đi đến hang động kia. Sau khoảng năm tiếng lái xe, cuối cùng bà cũng đã đến nơi. Vẫn là khung cảnh cũ, chẳng có gì thay đổi. Nhìn cảnh tượng xung quanh, bà cảm thấy nặng lòng. Bà không thể không nhớ lại những gì đã xảy ra ở đây: đầu tiên là cái c.h.ế.t của ông bà, sau đó là con quỷ sói đã gây ra những thảm kịch. Nước mắt bà không ngừng tuôn rơi.

 

Nhưng rồi, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh và quyết tâm, bà nói:

 

“Cuối cùng cũng đã đến nơi rồi nhưng nó đã bị đất đá bao quanh. Giờ mình phải làm sao đây? Một mình mình không thể nào dọn hết những tảng đá này được...”