Thế là mẹ tôi quyết định quay về nhà để tìm dụng cụ, nhằm dọn dẹp tất cả những tảng đá ấy...
Trong khi đó, ở nhà, tôi cảm thấy cả người vô cùng khó chịu. Ngay lập tức, tôi bắt đầu run rẩy, toàn thân mọc đầy lông lá. Tôi không ngừng tru lên giống như một con sói. Cảm giác đó đau đớn vô cùng, như thể bị xé da xé thịt. Cơ thể tôi không ngừng biến đổi. Giờ đây, tôi như mất hết lý trí, rồi bắt đầu bước ra khỏi nhà.
Sau đó, tôi tìm đến một gia đình với ý định ăn thịt họ. Khi nghe tiếng khóc của một đứa bé trong nôi, tôi lập tức tiến lại, bế nó lên. Lúc tôi định rời đi, thì họ đã phát hiện ra tôi, liền cầm dụng cụ lên đánh đuổi. Họ không ngừng la hét trong sự sợ hãi:
“Cứu! Cứu với! Con tôi bị sói bắt đi rồi!”
Người vợ hét lên trong tuyệt vọng, người chồng cũng hoảng loạn, tay chỉ về phía tôi, run rẩy nói:
“Nó...Nó đang chạy trốn kìa! Bắt nó lại đi!”
Dân làng cũng lo lắng cho đứa bé, họ cùng nhau đuổi theo và la hét đầy hoảng loạn:
“Phải mau bắt con sói này lại! Đừng để nó chạy thoát!”
Tay tôi ôm đứa bé, miệng không ngừng gầm gừ.
Trong khi họ cứ la hét như những kẻ điên loạn và dùng gậy gộc đánh vào người tôi:
“Hãy mau thả đứa bé ra! Thả nó ra nhanh lên!”
“Không thì hôm nay bọn ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con sói tinh nhà ngươi!”
Dân làng hét lên giận dữ, còn người mẹ thì gào khóc thảm thiết, chỉ mong có một hy vọng cứu được con:
“Trả con lại cho tôi! Trả lại đây!”
Người cha cũng không kìm được cảm xúc:
“Nếu ngươi không bỏ con tao xuống, tao sẽ liều mạng với ngươi!”
Vài người trong làng liền lao tới với ý định tấn công tôi. Nhưng tôi đã vung tay một cái, khiến họ ngã xuống đất. Bọn họ bị trầy xước, thậm chí có người bị thương. Tôi không còn gầm gừ, mà há miệng ra định ăn thịt đứa bé, ngay trước mặt họ...
Người mẹ thấy vậy thì hét lớn, quỳ sụp xuống đất, không ngừng van lạy:
“Không! Dừng lại đi! Đừng ăn con tôi mà!
Làm ơn, hãy tha cho nó! Ăn thịt tôi nè!”
Mọi người lúc này không ngừng la hét trong sự hoảng loạn. Đúng lúc ấy, có một người đã lặng lẽ đi ra phía sau tôi từ lúc nào không hay. Hắn rút ra một con d.a.o rồi đ.â.m vào lưng tôi một nhát. Tôi hét lên vì đau đớn, lập tức thả đứa bé xuống. Người phụ nữ nọ kịp thời chụp lấy đứa con.
“Con của tôi! May mắn quá, nó không sao rồi! Nếu con có mệnh hệ gì... thì mẹ cũng sống không nổi đâu...”
Bà ta ôm chặt đứa bé vào lòng, không ngừng khóc lóc, cảm xúc dâng trào như vừa lấy lại được một tia hy vọng sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người mẹ vừa dứt lời, người cha cũng lên tiếng:
“Phải! Cha cũng vậy nữa...”
Họ không ngừng khóc nấc, cảnh tượng gia đình đoàn tụ lúc này vô cùng ấm áp và hạnh phúc.
Trong khi đó, tôi gầm gừ trong sự giằng xé nội tâm. Tôi như mất hết lý trí, muốn lao vào ăn thịt họ, nhưng vết thương sau lưng khiến tôi đau đớn không chịu nổi.
Giờ đây, họ bắt đầu mang lửa ra để xua đuổi tôi. Sói vốn rất sợ lửa, nên tôi đành bỏ chạy.
Thấy tôi thất thế, họ liền truy đuổi. Một người la lớn:
Tài
“Mau! Mau đuổi theo hắn! Nhất định phải bắt được hắn!”
Người phụ nữ vừa dứt lời, một người đàn ông khác lên tiếng trong sự sợ hãi:
“Nếu như hắn còn sống mà quay lại làng thì chúng ta sẽ gặp nguy mất!”
Bọn họ cứ thế tìm kiếm tôi. Nhưng trời đã tối, nên họ quyết định dừng lại:
“Chúng ta về thôi, trời tối rồi, ở lại đây rất nguy hiểm.”
“Phải ngày mai ta sẽ tiếp tục tìm!”
Vậy là họ cũng rút lui về nhà.
Cùng lúc đó, mẹ tôi cũng vừa trở về từ hang động với ý định hóa giải lời nguyền. Vừa về đến nhà, bà liền đi vào bên trong, không ngừng tìm kiếm:
“Tuấn! Con đâu rồi? Con đâu rồi chứ? Hãy mau ra đây đi, đừng làm mẹ sợ! Đừng hù mẹ mà...”
Mẹ tôi tìm kiếm một lúc thì có một người nghe thấy, liền chạy tới và lên tiếng trong sự hoảng loạn:
“Gì chứ? Chị đang tìm con trai sao? Lúc nãy có một con sói thành tinh... không lẽ con chị đã bị nó ăn thịt rồi?”
Mẹ tôi nghe đến đây liền hiểu ra chắc chắn con sói đó chính là tôi. Bà thậm chí nghi ngờ rằng tôi đã gây ra chuyện trong làng, nên lập tức giả vờ tra hỏi, với mục đích cứu tôi. Vì nếu mọi người phát hiện ra đó là tôi, thì họ sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tôi mất...
Bà chìm trong đau buồn, cố gắng giả vờ khóc và hỏi:
“Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong làng phải không? Chị kể cho tôi nghe được không?”
Người kia đặt tay lên vai mẹ tôi, nhẹ giọng an ủi rồi đáp:
“Được rồi, cô bình tĩnh. Tôi sẽ kể cho cô nghe. Nhưng cô đừng quá đau lòng...”
Chốc chốc bà ta đã kể cho mẹ tôi nghe về việc cả làng gặp một người sói.
Kể xông trời tối bà ta quyết định về nhà, thậm chí bảo mẹ tôi đừng quá đau lòng. Nhìn bà ta rời đi mẹ tôi đã lấy điện thoại ra mà gọi cho một nhóm người chuyên về hiện tượng siêu nhiên để cứu tôi...