Giờ mẹ của tôi đã gọi cho nhóm người đó, với mong muốn sẽ làm được điều gì đó để cứu tôi:
“Alo, các người có phải là thợ săn tiền thưởng đúng không?”
Nghe vậy, một người phụ nữ với vẻ mặt đầy tự tin liền đáp cô là Bạch Linh:
“Phải, chúng tôi chính là thợ săn tiền thưởng!
Chỗ bà có hiện tượng siêu nhiên, hay quái vật gì cần chúng tôi bắt sao? Cứ nói đi, chúng tôi sẽ bắt con quái vật đó, thậm chí là g.i.ế.c c.h.ế.t nó. Chỉ cần bà trả đủ số tiền là được.”
Nghe đến việc sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con trai mình, mẹ tôi liền lên tiếng với vẻ lo lắng:
“Tôi... Tôi không muốn g.i.ế.c nó, mà chỉ muốn các người bắt được nó rồi giam giữ lại giúp tôi thôi...”
Họ nghe vậy thì cảm thấy có phần thắc mắc, không hiểu vì sao bà không tự làm điều đó, nhưng rồi cũng bỏ qua mà đáp:
“Được rồi, chuyển tiền đi, giao dịch của chúng ta sẽ được hoàn tất.”
Nói rồi, mẹ tôi bắt đầu chuyển tiền cho họ.
“Alo, tôi đã chuyển tiền rồi đó, cô nhận được chưa?”
Bên kia xác nhận:
“Chúng tôi đã nhận được rồi, chúng tôi sẽ hoàn thành chuyện này. Bà cứ yên tâm, chúng tôi sẽ bắt nó về cho bà xử lý.”
Nói xong, họ tắt máy. Mẹ tôi lúc này với tâm trạng lo lắng thì lẩm bẩm:
“Mình mong rằng mọi chuyện sẽ ổn mình nhất định sẽ cứu được con trai mình.”
Tại chỗ nhóm thợ săn tiền thưởng, gồm bốn người, họ bắt đầu trò chuyện với nhau. Người phụ nữ khi nãy lên tiếng:
“Tôi vừa nhận được một kèo thơm, và tôi đã nhận trước 50 triệu rồi. Với số tiền này, chúng ta sẽ chia đôi.”
Nói rồi, cô ta thuyết phục mọi người cùng làm việc với mình:
“Các người có thể cùng tôi thực hiện nhiệm vụ này không? Đó là bắt một người sói và nhất định phải bắt sống nó.”
Một người đàn ông là Trạch Long đáp:
“Được rồi, chỉ cần có tiền là chúng tôi làm thôi!”
Ngay khi anh ta vừa dứt lời, một phụ nữ nhỏ nhắn, xinh đẹp với chất giọng dịu dàng nói:
“Ok, vậy mọi người cùng đi đến đó thôi. Chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.”
Bạch Linh với vẻ đắc ý tiếp lời:
“Không có thế lực siêu nhiên nào, ma quỷ hay thế lực ngoài hành tinh nào mà chúng ta không thể tiêu diệt. Bởi vì chúng ta chính là thợ săn tiền thưởng.”
Cô vừa nói xong thì người đàn ông trong nhóm cũng hô khẩu hiệu:
“Nơi nào có chúng ta, nơi đó sẽ được yên bình, và chúng ta sẽ nhận được tiền thưởng.”
Nhìn người đàn ông im lặng sau khi hô khẩu hiệu, cô gái kia nở nụ cười đắc ý, giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay:
“Đúng vậy. Đi thôi! Châm ngôn của chúng ta chính là: Chắc chắn phải đạt được những gì mà mình muốn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vậy là bọn họ quyết định đến ngôi làng của chúng tôi để bắt người sói. Sau một lúc băng qua những khu rừng, họ cũng đã đến nơi.
“Cuối cùng cũng đã đến nơi rồi. Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch bắt người sói.”
Giờ đây, cả bọn bắt đầu giăng một chiếc lồng lớn, bỏ vào đó rất nhiều thịt. Bạch Linh lên tiếng với vẻ chắc nịch nói:
“Người sói luôn thèm thịt, chắc chắn cái lồng này sẽ dụ được nó!”
Sau khi giăng bẫy, họ bắt đầu ngồi chờ tôi sập bẫy. Nhưng chờ mãi chẳng thấy gì. My Sói đã cảm thấy khó chịu mà lên tiếng:
“Chúng ta nấp nửa tiếng rồi, liệu người sói có tới không? Cô thử hỏi xem mấy miếng thịt của cô, nó có thèm ăn chứ?”
Trước câu hỏi đó, một người đàn ông khác lên tiếng. Anh ta rất gầy, giọng nói có phần ỏng ẹo:
“Phải, đúng vậy! Chúng ta đã đợi lâu rồi, thật là mệt mỏi! Tôi muốn ngủ luôn nè. Hay là mai chúng ta lên núi tìm nó vậy? Bây giờ chờ đợi thế này khác gì mò kim đáy biển, chả biết bao giờ nó mới tới...”
Người đàn ông vừa dứt lời, Bạch Mai với sự kiêu ngạo, mang theo phần tức giận, thậm chí còn như đang hăm dọa họ:
“Nếu muốn bắt được người sói thì phải có kiên nhẫn. Chỉ cần chúng ta kiên trì chờ đợi, chắc chắn sẽ bắt được nó. Tôi tin rằng con sói to lớn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ đói bụng mà tìm đến đống thịt kia. Vậy nên, hãy tiếp tục chờ. Đừng bỏ cuộc!”
Cô vừa dứt lời thì chất giọng nhẹ nhàng kia lại vang lên:
“Nhưng nãy giờ đã nửa tiếng rồi đó!”
Bạch Mai nghe vậy mà gằn giọng trong tức giận, nhìn chăm chăm, như muốn lao vào đánh My Sói:
“Mới nửa tiếng thôi, một ngày còn chờ được, huống hồ là nửa tiếng thì có gì? Nếu các người không muốn nhận tiền thì cứ rời đi, đừng làm phiền tôi. Một mình tôi sẽ hưởng hết số tiền đó, vì các người chẳng giúp được gì!”
Liếc mắt nhìn họ như d.a.o cứa, cô ta tiếp lời:
“Không phải chúng ta là một đội luôn kề vai sát cánh sao? Tại sao lại bỏ cuộc vào lúc này?”
Người đàn ông giọng ỏng ẹo đáp:
Tài
“Bởi vì chúng tôi đã quá mệt mỏi rồi!”
Trong lúc họ còn đang tranh cãi thì tôi giờ đây đã biến thành người sói cũng đã xuất hiện. Tôi không ngừng gầm gừ, phát ra những tiếng hú đầy rợn người.
Bạch Mai biết tôi đã xuất hiện mà nở nụ cười đắc thắng nói:
“Nó...Nó đã tới rồi, đúng như tôi nghĩ. Các người còn gì muốn nói nữa không?”
Trạch Long với vẻ mặt nham hiểm bảo:
“Tôi phục cô rồi. Không ngờ cô lại lợi hại như vậy.”
Ả mỉm cười đáp lại:
“Vậy thì bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo à? Cứ để cho nó vào lồng, sau đó sẽ đóng cửa lồng lại và tiêm thuốc mê.”
Người đàn ông trầm giọng đáp:
“Được, ý kiến của cô rất hay.”
Thế là tôi bắt đầu bước vào lồng. Nhìn thấy số thịt bên trong, tôi cảm thấy rất đói và liền ăn ngấu nghiến.
Chốc lát sau, cánh cửa lồng cũng đã được đóng lại. Tôi quay đầu nhìn, trong khi những người kia thì bật cười trong sự đắc thắng của mình. Nhưng họ không biết rằng nguy hiểm thật sự đang đến gần...